Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cha Con Trời Sinh


trước sau

Editor: Mẹ Bầu

Chiếc ly giấy trong tay Bình Bình rơi bộp một cái xuống mặt đất. Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, dòng người qua lại như nước, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng nho nhỏ của đứa trẻ nữa rồi ...

"Bình Bình? Phi Đồng đâu?" An Thành chen ra từ trong đám người ở gian hàng cách vách đi ra. Đầu anh ta đầy mồ hôi, trong tay còn cầm một đống đồ gì đó, nhìn thấy Bình Bình đang đứng một mình ngơ ngẩn ở đó, không khỏi nóng nảy, vứt hết mọi thứ trong tay xuống đất, sải bước xông tới, túm lấy Bình Bình mà lắc lấy lắc để, đôi mắt nhìn như muốn nứt ra: "Bình Bình! Sao em trở nên đờ đẫn thế này, tiểu thiếu gia đâu? Chẳng phải anh đã bảo em ngồi một chỗ ở đây với Phi Đồng để chờ anh hay sao? Tiểu thiếu gia chạy đi đâu rồi?"

Bình Bình nước mắt đã lưng tròng, mãi lâu sau cô mới oà lên khóc: "An Thành, không thấy Phi Đồng đâu cả... Em... rõ ràng em đã để tiểu thiếu gia đứng ở bên cạnh em, vậy mà không tới ba mươi giây, đã không thấy tăm hơi thằng bé đâu nữa..."

"Em khóc cái gì mà khóc! Còn không khẩn trương đi tìm đi? Tiểu thiếu gia chỉ là một đứa trẻ con, nó có thể chạy đi đâu được chứ?" An Thành tức giận nổi điên, đẩy Bình Bình một cái, vẹt đám người ra gọi tên Phi Đồng, nhìn ngó lung tung khắp mọi nơi, nhưng lúc này chính là thời điểm buôn bán đông đúc nhất của chợ đêm, khắp nơi đầy người và xe, có thể tìm được một đứa trẻ con nho nhỏ chưa đầy ba tuổi ở đâu đây? Quả thật giống như mò kim đáy biển vậy!

Cách đó không xa, có một chiếc xe May bach màu đen đang đỗ ở đó. Nó nằm ở nơi đèn đuốc sáng choang nhưng lại bị màn đêm tối đen hun hút bao phủ , trông thực giống như một con thú đang ngủ đông.

Ở hàng ghế phía sau có một người đàn ông thân hình vạm vỡ mặc chiếc áo choàng mỏng màu đen, gương mặt lộ rõ vẻ âm u, lạnh lùng, nhưng lúc này, đôi môi của hắn lại hơi cong lên vẻ rất hoà nhã. Lúc này hắn tựa như hơi cười, ánh mắt nhìn xuống, bao phủ lên gương mặt đứa trẻ nhỏ ở phía dưới.

"Ngài là ai vậy?" Cậu bé lòng tràn đầy hiếu kỳ, lúc này đôi mắt xinh đẹp của cậu mở lớn nhìn người đàn ông, vẻ không chút sợ sệt.

"Con không biết ta, nhưng biết con." Ý cười của Mạnh Thiệu Tiệm càng cười sâu hơn, thậm chí hắn còn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Đồng đầy trìu mến: "Chẳng những ta biết con, mà còn biết cả ba ba của con nữa kia."

Phi Đồng đột nhiên mở to hai mắt: "Ngài đừng có gạt người." Giọng nói ngây thơ non nớt của trẻ con vang lên khiến người ta phải động lòng.

"Ta là người lớn, mà chắc chắn người lớn sẽ không lừa gạt trẻ con đâu." Mạnh Thiệu Tiệm thoáng, khoát tay bảo tài xế lái xe đi.

"Có thật không? Vậy ngài nói cho tôi biết, ba ba của tôi là ai?"

"Như vậy là con nguyện ý tin tưởng ta sao?"

"Tôi tin lời nói của ngài, ngài sẽ cho tôi gặp mặt ba ba tôi chứ?"

"Dĩ nhiên."

Trẻ nhỏ thường không quan tâm nhiều lắm đến những sự việc có nhiều quanh co như vậy, lại càng không biết việc phải chú ý đề phòng người khác thế nào, tựa như kiểu có người muốn cho nó ăn kẹo ngon, nó sẽ đồng ý đi cùng với người ta ngay lập tức.

"Được rồi, vậy tôi tin tưởng ở ngài."

"Vậy thì con phải ngoan ngoan nghe lời của ta, không được khóc rống lên, phải ngoan ngoãn, không được ầm ĩ đòi về nhà, nếu như con làm được như vậy, ba ba của con sẽ từ nước Mỹ trở về đây thăm con. Còn nếu như con không ngoan không thực hiện đúng như thế, ba ba của con cũng sẽ không trở về nữa."

"Có thật không? Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời là được hả?”

"Đương nhiên là thật rồi , hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ con phải gọi ta là bác cả, nhớ chưa?"

"... Được rồi, nhưng bác không được lừa gạt trẻ con đấy nhé, phải ngoéo tay với con."

Phi Đồng đưa ngón tay xinh xinh ra, Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn người, chợt cười nói, "Đươc, nào ta cùng ngoắc tay."

Hai ngón tay, một lớn một nhỏ nhẹ nhàng ngoắc với nhau, giọng nói ngây thơ của con trẻ vang lên ở trong buồng xe, mang đầy âm hưởng ấm áp khiến lòng người nảy sinh ước mơ một cuộc sống bình yên.

Đây là con trai của cô.

Mạnh Thiệu Tiệm thàm nghĩ ở trong lòng, ánh mắt lại dịu dàng thêm một chút.

Xe đi về phía trước rất bình an, không bao lâu đã hòa lẫn vào trong bóng tối, phảng phất như cá bơi vào biển rộng, không còn một chút dấu vết.

*********************************************************

Căn nhà trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng.

Suốt ba ngày nay cô cứ nằm yên tĩnh như vậy, không ăn không uống, cũng không một chút đau khổ, mới đầu còn rơi nước mắt, nhưng đến ngày thứ ba, ngay cả nước mắt cũng không còn nữa. Ánh mắt mở to trống rỗng nhìn lên trần nhà, trong tay nắm món đồ chơi nho nhỏ mà Phi Đồng thích nhất, ngoại trừ tiếng hít thở có thể nghe thấy được và nhìn thấy hàng lông mi của cô thỉnh thoảng khẽ chớp chớp, thì gần như không thể nhận ra nổi đây là một người còn sống.

Không ai dám tới quấy rầy cô, không ai dám đường đột đi vào, không ai dám dũng cảm nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, khi niềm hy vọng bùng cháy lên mãnh liệt, cũng như trong nháy mắt cái nhìn lại mang đầy vẻ ảm đạm phảng phất như tro tàn khi biết được vẫn chưa có tin tức gì của Phi Đồng.

Tịnh Viên dường như cũng trở nên trầm mặc hơn, mưa thu liên miên kéo dài suốt ba ngày vẫn chưa từng ngừng nghỉ. Mái đình Thương Lan tựa như cũng đang khóc thút thít theo. Nửa tháng qua, nơi cô đang sống dường như ngăn cách hẳn với thê giới bên ngoài. Thỉnh thoảng, lại có làn gió Thu thổi tới cuốn những chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi vào ban công nhỏ trên lầu hai. Cửa kính đã khép kín, chiếc rèm cửa bằng lụa chỉ uốn lượn lặng lẽ ở trên sàn nhà. Sàn nhà bằng gỗ, cho nên khi đi lại mọi người thường đặc biệt lưu ý, cố gắng chỉ để phát ra âm thanh rất nhỏ, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường lại càng khiến cho người ta thêm phiền muộn.

Cuối cùng anh cũng không sao nhịn được nữa, sau khi Bình Bình lại mang thức ăn ra ngoài, anh liền vọt luôn vào trong phòng của cô.

"Tĩnh Tĩnh!" Giọng của anh khàn khàn, gương mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, thậm chí ngay cả râu ria cũng chưa được cạo sạch sẽ, tròng mắt giăng đầy tơ máu đỏ tươi, quần áo mặc trên người dường như cũng chưa kịp thay ra.

"Nếu em còn tiếp tục không chịu ăn uống như vậy nữa, sớm muộn rồi sẽ chết đó!"

Động tác của anh có chút thô lỗ, kéo cô từ trên giường dậy, vừa tức lại đau lòng, cô đang tự hành hạ mình, nhưng lại chính là càng hành hạ anh hơn!

Con ngươi của Tĩnh Tri hơi chuyển động, đôi môi khô khốc hình như hơi mấp máy, nhưng cuối cùng cô lại xoay mặt đi, không nói một câu.

"Nếu như em chết, anh tìm được Phi Đồng, khi trở về nó sẽ không còn được gặp mẹ nữa. Phó Tĩnh Tri, em có thể nỡ tàn nhẫn như vậy hay sao, đó chính là cái mà em vẫn nói yêu con trai như chính sinh mạng của mình phải không?"

Thân thể gầy gò se lạnh trong ngực anh lúc này chợt thoáng run lên một cái, khóe môi co giật, cơ trên mặt co rút lại giật giật mấy cái, cuối cùng nước mắt lại trào ra. Anh thấy cô đã khóc được rồi, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật sự anh rất lo lắng, lo lắng vì sợ cô nếu vẫn còn nghẹn uất lên như vậy, cô sẽ xảy ra chuyện trước khi anh đưa được Phi Đồng trở lại!

"Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh bảo em phải ăn cái gì đây, nhưng chủ yếu là em không sao nuốt xuống nổi... Phi Đồng còn nhỏ như thế, nó mới ba tuổi, nếu như bị người ta bắt cóc rồi đem bán đi vào nơi xừng xanh núi thẳm nào đó, hoặc là sẽ đánh cho nó thành người tàn phế để buộc phải đi ăn xin, thì biết làm sao đây? Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng phải chịu một chút xíu khổ sở nào, chưa từng phải chịu một roi đánh đòn, làm sao nó có thể chịu nổi đây? Đứa con này chính là miếng thịt lóc từ trên người em ra, tại sao không để em đi chịu tội thay cho nó, tại sao cứ phải là nó cơ chứ?"

Tĩnh Tri khóc nức nở, khóc không thành tiếng, bất giác ngón tay cô níu chặt lấy áo sơ mi của anh, nước mắt của cô trào ra như là dòng nước lũ, không sao ngăn cản nổi, sự khó chịu và lo lắng trong lòng cô lúc này, ai là người có thể chia sẻ với cô đây? Người chưa từng làm mẹ thì sẽ không thế nào cảm nhận được sự đau đớn đó, nó tựa như đã xé nát trái tim ra vậy. Phi Đồng của cô, Phi Đồng bé nhỏ đáng yêu của cô, nếu như thật sự từ nay về sau hai mẹ con sẽ không còn được gặp nhau nữa, vĩnh viễn chia lìa, không còn nhìn thấy nhau trên đời này nữa, thì những ngày còn lại cô sống có ý nghĩa gì nữa đây?

"Tĩnh Tĩnh, em hãy tỉnh táo lại một chút, nghe anh nói có được hay không?" Anh giữ chặt lấy bả vai của cô lúc này đang run rẩy không thể tự chủ nổi vì kích động, hai mắt sáng quắc nhìn ánh mắt của cô.

"Từ lời em nói, anh thề với em, cam đoan với em, quyết không để chuyện đó thành sự thật, cho dù phải đào sâu ba thước đất nhất định anh sẽ giúp em tìm được Phi Đồng trở về! Tĩnh Tĩnh, em hãy tin tưởng anh, em hãy tin vào anh, được không? Nếu như Phi Đồng trở lại, mà em lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy em bảo nó sẽ sống thế nào đây? Phi Đồng mới ba tuổi, nó không thể không có mẹ! Tĩnh Tĩnh, em phải giữ vững tinh thần, em còn phải giúp anh đi tìm Phi Đồng, nếu như em còn tiếp tục nằm đó, không ăn không uống, anh sẽ bị phân tâm vì phải chăm sóc em, không thể nào toàn tâm toàn ý nghĩ cách đi tìm Phi Đồng được, cho nên, vì Phi Đồng, em không nên tiếp tục sống như vậy nữa, có được không?"

"Nhưng em không thể nào nuốt trôi được, thật sự em không thể ăn được dù chỉ một miếng, Thiệu Đình, anh đừng ép em nữa... Cũng ba ngày rồi, còn định đi tìm ở đâu nữa đây?" Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, dần dần trở thành tiếng nức nở gần như không nói thành lời được nữa.

Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, trong lòng anh đau xót không biết nói gì khác, cũng cảm thấy mất mác mà không cách nào nói ra được. Cô chỉ biết lúc này hành hạ mình vì Phi Đồng, cô có từng nghĩ rằng, hành vi hành hạ của mình khi rơi vào trong mắt anh, thì anh sẽ như thế nào không? Nếu như quả thật cô bị sụp đổ thì anh sẽ như thế nào, còn nếu như cô chết, anh biết phải làm gì bây giờ?

Cô suy tính hết thảy, nhưng trong đầu lại chưa từng suy nghĩ cho anh, từ đầu đến cuối, trong thế giới của cô chỉ có Phi Đồng và Thiệu Hiên, cho dù hiện tại cô đã quên Thiệu Hiên nhưng vẫn không hề có anh, hạnh phúc của cô không phải từ anh, sự bi thương của cô cũng không phải do anh, có lẽ làm bất cứ chuyện gì cô cũng không bao giờ nghĩ rằng trong lòng anh sẽ như thế nào.

Đúng vậy, thích một người không phải chỉ vì mình được đáp lại, nhưng cho tới cùng, nếu vẫn bị xem nhẹ và từ chối thì sẽ cảm thấy nản lòng thoái chí.

"Chính em hãy tự mình suy nghĩ thấu đáo một chút đi, anh còn phải cùng An Thành và anh em đi ra ngoài tìm Phi Đồng. Nếu như thằng bé vẫn còn ở thành phố A, sớm muộn cũng sẽ tìm được, nếu như đã ra khỏi thành phố, đương nhiên sẽ không tránh khỏi để lộ ra một chút dấu vết. Tĩnh Tĩnh, Phi Đồng bị mất tích là do lỗi thuộc hạ của anh, bất kể ở phương diện nào coi như anh cũng phải có trách nhiệm tìm lại thằng bé nguyên vẹn trả lại cho em."

Anh nói xong, xoay người rồi đi nhanh ra bên ngoài, khi đi qua Bình Bình anh chỉ dặn lại một câu: "Bảo với phòng bếp vẫn phải hầm canh, khi nào cô ấy muốn ăn thì lập tức đưa vào ngay."

Bình Bình mắt đỏ hoe, gật đầu một cái, thấy vẻ mặt tiều tụy của Mạnh Thiệu Đình, không nhịn được liền nói: "Nhị thiếu gia, ba ngày nay ngài cũng chưa hề nghỉ ngơi rồi, dầu gì cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, ngài cứ để cho An Thành đi trước điều tra đã..."

Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, "Tôi không sao, cô hãy chăm sóc thật tốt cho tiểu thư, tôi đi đây"

Anh kéo cửa ra, vừa muốn ra đi, chợt nghe thấy tiếng của Tĩnh Tri nhẹ nhàng gọi tên của anh, anh quay đầu lại, thấy cô như muốn nói lại thôi cứ nhìn anh mãi. Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy cô nói: "Thiệu Đình, anh phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, đừng để quá mệt mỏi."

Trong bụng anh chợt rung lên, những lời mà cô vừa mới nói đã xông lên, quét sạch những mất mát trong đầu anh, chỉ cần một câu nói, mà cô đã có thể nhẹ nhõm đưa anh vào Thiên đường hay xuống địa ngục, cho dù anh biết, cô hoàn toàn không phải chủ động nhớ tới anh hay quan tâm đến
anh, mà là cô nghe thấy câu nói kia của Bình Bình lúc nãy, cô mới nhớ ra, ba ngày qua người cũng luôn khổ sở không phải chỉ có một cô.

Nhưng chỉ cần như thế thôi, anh cũng đã thỏa mãn rồi.

"Anh biết rồi, em phải ổn định tinh thần lại nhanh một chút, cố gắng ăn một chút gì đó, đừng làm cho anh đã bận rộn ở bên ngoài mà còn phải lo lắng về em nữa, biết không?"

Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, từ khoảng cách giữa gian phòng, tình cảm ấm áp đang lượn vòng từng chút từng chút xung quanh. Trong lòng cô dần dần nảy sinh thứ cảm xúc phức tạp, vừa tự trách vừa đau lòng, cô chỉ để ý tới sự khó chịu của mình, mà quên mất rằng anh đang phải chịu khổ sở vất vả ở bên ngoài. Nếu không phải Bình Bình nhắc đến, có lẽ cô cũng không biết suốt ba ngày ba đêm qua anh cũng không hề chợp mắt.

Cho dù người anh có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi, cô có chút đau lòng, trong bụng âm thầm nghĩ, đợi đến khi Phi Đồng trở lại, cô sẽ phải nói chuyện với anh một lần thật lâu cho thấu đáo, phải nói hết những suy nghĩ trong lòng cô cho anh biết, cô cũng không phải là người độc ác tâm địa sắt đá, cô cũng rất.. quan tâm đến anh.

Vừa ra đến bên ngoài căn nhà, anh đã thấy An Thành đứng ở dưới lầu đang vô cùng chờ đợi lo lắng, vừa thấy Thiệu Đình xuống, cậu ta liền lập tức tiến lên đón. Mạnh Thiệu Đình biết thuộc hạ có chuyện cần nói, ra hiệu bảo cậu ta ra khỏi căn gác nhỏ đã, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Nhị thiếu, chuyện này có chút kỳ lạ, trong đám thủ hạ chúng ta có một người anh em thường ngày luôn có quan hệ tốt với một thuộc hạ cao to của Đại thiếu gia, ngày hôm qua uống rượu say, đã nghe con ngựa kia nói, chuyện này có..."

An Thành có chút không được tự nhiên, nhìn nhìn Mạnh Thiệu Đình, nhưng lại thấy ánh mắt sắc bén như muốn thẩm vấn đang nghênh đón mình: Nói!"

An Thành lập tức lên tiếng: "Vâng, nhị thiếu, con ngựa kia đã nói, đây là ý chỉ của phu nhân, phu nhân bảo Đại thiếu gia đi làm việc này, nói sợ rằng nếu Phi Đồng trở về nhà họ Mạnh thì sẽ phải chia một bát canh..."

"Không nói nữa!." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng cắt đứt lời của cậu ta. Anh trầm tư chốc lát, lập tức hạ giọng dặn dò: "An Thành, chuyện này cậu biết tôi biết, bảo với người anh em trong đám thủ hạ của cậu phải ngậm miệng thật chặt, không được phép cho một chút xíu gió nào lọt qua, lại càng không được phép để cho cô ấy biết."

Mạnh Thiệu Đình xoay mặt nhìn lên căn gác nhỏ một chút, ngữ điệu khi nói đến từ cuối cùng mang đậm chất oai nghiêm.

An Thành sửng sốt: "Nhị thiếu, tại sao không để cho Phó tiểu thư biết?"

Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thoáng chút khổ sở: "Do trước đây quan hệ giữa cô ấy và mẹ ta giống như Thủy Hỏa Bất Dung (quan hệ như lửa với nước), nếu để cho nàng biết là mẹ làm, y theo tính tình của nàng cùng đối với Phi Đồng thương yêu, ngươi bởi vì nàng còn sẽ tiếp tục lưu lại bên cạnh ta sao?"

"Nhưng mà, sợ giấy không gói được lửa..."

"Không gói được cũng phải gói kín, chuyện tôi muốn làm lúc này, thứ nhất là phải khẩn trương tìm được Phi Đồng đưa về, thứ hai chính là phải bảo vệ nghiêm ngặt đến chết điều bí mật này, ai dám làm lọt đến tai cô ấy, dù chỉ là một chút xíu, tôi nhất định cắt đầu lưỡi của kẻ đó!"

Lời nói của anh cực kỳ âm trầm và lãnh khốc (lạnh lẽo và tàn nhẫn), An Thành cũng hơi run sợ liếc nhìn anh vài cái, gật đầu đáp ứng liên tục.

"Cậu đi đi, theo dõi thật chặt người của anh cả, còn với ba ba của ta, tạm thời phong tỏa tin tức, đừng làm cho cha già của tôi phải lo lắng."

Mạnh Thiệu Đình gật đầu, vẫy tay có chút mệt mỏi, ra hiệu ý bảo An Thành đi ra ngoài, anh đứng nguyên tại chỗ đó, trong lòng cân nhắc một chút, sau đó lên xe đi về phía biệt thự của Mạnh Thiệu Tiệm.

********************************************************

"Tam thiếu gia, ngài có điện thoại." Tống Cảnh cười híp mắt đi tới, trong tay cầm một chiếc điện thoại không dây.

Mạnh Thiệu Hiên đứng trước khung cửa sổ lớn sát đất. Bên ngoài cửa sổ cách đó không xa tiếng sóng biển ầm ào không ngớt, nước biển vỗ vào các mỏm đá ngầm, sóng biển tung lên hàng ngàn bọt sóng trắng xóa, vỡ vụn, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc. Ở cự ly gần như vậy, dường như đưa tay ra là có thể chạm được vào làn nước biển lạnh như băng kia, vừa mở mắt ra, là có thể cảm nhận được luồng không khí ẩm ướt dính dấp đập vào mặt.

Anh đã gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần thì lại cực tốt, đôi tròng mắt sáng ngời sắc bén, nhưng ánh mặt trời và vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú không thể át đi nổi nét âm trầm và lạnh như băng trên gương mặt của anh. Cũng bởi thời gian qua anh đã phải sống một cuộc sống không phải của mình, biết rõ vợ yêu con cưng của mình đang sống ở trong nước, nhưng lại không thể gặp được nhau. Nỗi đau khổ này anh vẫn còn có thể chịu đựng được, không phát điên lên đã là kỳ tích rồi.

"Điện thoại của tôi sao? Cô có lầm không đấy, suốt ba năm qua tôi đây cũng chưa từng có một cuộc điện thoại nào đâu!" Mạnh Thiệu Hiên như cười như không, xoay người đi, dáng người cao lớn, vững chãi giống như một cây Chương lan, nhưng khóe môi cong lại hơi hơi mím lại, để lộ ra mấy phần âm u và giá lạnh, đôi mắt kia, sáng ngời đến dị thường, mà cũng lạnh băng đến dị thường, cái lạnh tưởng thấu đến tận xương. Người đàn ông này, ba năm trước luôn có phong độ hiên ngang, khi cười lên cả gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng ngang ngược không kém, nhưng giờ đây đã khác biệt như một trời một vực.

Khi Tống Cảnh thấy anh như vậy, trong ánh mắt có chút tự ti mặc cảm, cô ta hơi cúi đầu, nhưng vẫn cung kính đưa điện thoại tới: "Đúng là điện thoại của ngài đấy ạ!"

Mạnh Thiệu Hiên cười lên một tiếng, mang theo chút cà lơ phất phơ. Anh thuận thế nhìn lên phía trên cửa sổ, sải cặp chân dài thoải mái đi tới, vươn cánh tay trắng trẻo giống như được tạc từ ngọc thạch, khớp xương mảnh dẻ, ngón tay thon dài, sáng bóng như ngọc. Ánh mặt trời của California dương quang nóng rực như thế, vậy mà lại không hề làm cho làn da tay của anh nhiễm một vết sạm nào.

"Đưa cho tôi." Anh hơi cụp mắt lại, hàng mi dài khẽ run run, cánh môi mỏng cong lên đẹp mê người, nụ cười của anh làm cho người ta sinh ra nghi ngờ chính ánh mắt của mình.

"Dạ!" Tống Cảnh tiến lên một bước, đưa điện thoại cho anh, ngay lập tức liền ngửi thấy trên người anh mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt rất dễ chịu. Suốt ba năm qua, anh từ chối tất cả mọi thứ, rồi lại không thể nào chịu đựng nổi tất cả sự yên lặng đó, nhưng anh có một yêu cầu duy nhất chính là, hàng năm đều phải vơ vét mang tới cho anh tất cả các loại nước hoa có mùi hương của hoa sơn chi, khiến trong phòng của anh quanh năm tràn ngập mùi hương này.

Tống Cảnh thấy trong lòng có chút không thoải mái, thậm chí cô đã biến đổi cả nụ cười của mình cho giống Phó Tĩnh Tri như vậy, để cho mùi hương của mình giống như Phó Tĩnh Tri như thế, biến đổi tất cả những gì của bản thân mình thành Phó Tĩnh Tri, nhưng...

Vẫn không thể nào đi vào được trong lòng của anh. Không, không cần nói là trong lòng, ngay cả trong mắt thôi cũng đi không thể lọt vào nổi.

"A lô, là ai vậy." Giọng nói của anh vọng vào trong điện thoại không sao kiềm chế nổi sự thờ ơ, lười nhác, nhưng tất cả những hành vi đầy phóng đãng, không hề có chút ôn hòa tao nhã của con nhà thế gia của anh, lại là sự quyến rũ chết người đối với phụ nữ.

"Ngài có phải là ba ba không?"

Trong ống nghe của điện thoại chợt truyền đến tiếng nói ngây thơ và vang dội của trẻ con! Ống nghe của điện thoại đang siết chặt trong tay anh đột nhiên run lên, suýt nữa bị rơi trên mặt đất. Mạnh Thiệu Hiên sửng sốt, mãi lâu sau, anh mới tựa như tìm lại được giọng nói của chính mình vậy, lắp bắp hỏi lại: "Cháu...cháu là ai?"

"Ngài có phải là ba ba không?" Đứa trẻ dường như chỉ biết nói một câu này vậy, lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

Loáng thoáng, Mạnh Thiệu Hiên hình như còn nghe thấy phía bên kia có tiếng cười khe khẽ của người lớn. Anh cảm thấy da đầu căng lên, mồ hôi không ngừng toát ra trong lòng bàn tay anh, mà nơi sống lưng cũng dần dần ướt đẫm. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên người anh, anh cảm thấy mình giống như con giun bị người ta bắt ra phơi ngoài trời nắng to, gần như đã sắp chết vì không hít thở nổi.

"Con... con... con là, con là Phi Đồng phải không?" Anh giống như đứa trẻ con mới học nói chuyện, gần như phải nặn ra để nói từng chữ từng chữ để ghép lại thành lời vậy

"Oa! Ngài thật sự là ba ba rồi!" Tiếng trẻ thơ cười khanh khách, tiếng cười kia giống như vọng từ trên trời xuống vậy, Mạnh Thiệu Hiên cảm giác cả người mình dường như chìm trong lớp bông, nhẹ nhõm tựa như muốn bay bổng lên vạy. Anh gắt gao nắm chặt lấy điện thoại, hận lúc này không thể chui được cả người vào trong ống nghe điện thoại, để kéo đứa con trai nho nhỏ ra đứng trước mặt mình, để được nhìn con thật tỉ mỉ, xem đến cùng thằng bé có đúng là Phi Đồng của anh và Tĩnh Tri hay không!

"Nói cho ba biết, có phải tên con là Phi Đồng hay không, có phải mẹ của con tên là Phó Tĩnh Tri không?" Mạnh Thiệu Hiên nhảy bật ra khỏi nơi cửa sổ, anh lập tức cởi phanh chiếc áo sơ mi, để lộ ra bộ ngực trần trắng nõn như ngọc. Lúc này chắc là Tống Cảnh xấu hổ, cô ta đỏ mặt xoay người đi, thế nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ tùy tiện cởi bỏ, vứt áo sơ mi sang một bên. Mồ hôi túa ra làm mái tóc đen của anh ướt nhẹp, dán sát vào trên trán, lại càng làm tôn thêm dáng vóc như ngọc, thanh tú đến bức người của anh.

"Làm sao mà ba lại cũng biết chuyện này." Giọng nói ngây thơ của trẻ con, tựa như rất không vui khi nó bị mọi người đoán được điều bí mật.

"Con... con thật sự là Phi Đồng, thật sự là Phi Đồng rồi!" Mạnh Thiệu Hiên sửng sốt đến ngây người. Anh không sao tưởng tượng nổi, suốt ba năm qua anh chưa từng nghe được nghe nói một chút gì về tin tức tình hình của vợ con mình, giờ đây bất ngờ lại đang được nói chuyện với đứa con trai ruột thân yêu!

"Lại bị ba đoán được rồi, lại còn phải hỏi lại nữa, ba ba của mình thật là ngu ngốc!" Phi Đồng một tay níu lấy dây điện thoại, vừa làm bộ mặt quỷ cho Mạnh Thiệu Tiệm xem.Mặc dù giọng đầy oán trách, nhưng kì thực trong đôi mắt to xinh đẹp của cậu thực sự cũng đang tràn ngập sự hớn hở cùng với niềm vui sướng ngây thơ hồn nhiên của trẻ con!

Mạnh Thiệu Hiên cũng ngây ngẩn nở nụ cười, tuy anh chỉ nói ở trên điện thoại, thế nhưng trong lúc này mặt mày anh đều toát lên vẻ dịu dàng và cưng nựng, thậm chí anh còn gật đầu một cái, lên tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, ba ba rất ngu ngốc, nhưng Phi Đồng lại rất thông minh, thật ngoan ngoãn đúng không?"

Anh nói rất cẩn thận, thử dụ dỗ con trai của mình vui vẻ, trong giọng nói lộ rõ sự vụng về, làm cho Phi Đồng cười lên khanh khách...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện