Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Vào Ban Đêm Khó Ngủ, Cầu Cũng Không Được


trước sau

Editor: Hồng Phạm

Anh nói cẩn thận, thử dỗ con trai của mình vui vẻ, trong giọng nói lộ ra mấy phần vụng về, khiến cho Phi Đồng nở nụ cười...

Nghe được tiếng cười của cậu bé, giống như âm thanh của trời, cả người anh giống như sắp chết chìm lập tức bắt được một khối gỗ trôi tới, dường như tất cả các bộ phận trên toàn thân cũng tràn ngập vui sướng, mỗi một tấc da thịt đều giống như được là qua, thoải mãi đến anh chỉ muốn lười biếng thích ý bật cười...

Trong lúc đó mặt mũi như ngầm chứa dịu dàng, dần dần giống như nước biển xinh đẹp xanh thẳm ở California: "Phi Đồng, sao con lại gọi điện thoại cho ba?"

Tiếng cười của Phi Đồng dần dần biến mất, trong loa truyền đến tiếng đâm chọc, trái tim Thiệu Hiên căng thẳng, không nhịn được nhíu lông mi dài lại, thế nhưng ở đầu bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc: "Chú ba, chú có khỏe không?"

Mạnh Thiệu Hiên giật mình, rất lâu, anh mới nở nụ cười thản nhiên ở bên miệng, chỗ sâu trong đáy mắt lại có ý cười giễu cợt nhàn nhạt: "Là anh sao, anh cả."

"Mấy ngày nay, thời tiết ở California rất tốt, cơ thể của chú cũng rất tốt nhỉ."

"Đã làm phiền anh phí tâm rồi, em rất tốt, ăn được, cũng ngủ được."

"Vậy thì tốt, mấy ngày nữa, tôi sẽ phái người đi đón chú trở lại." Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm nói, giống như đang nói với anh, ngày mai cùng đi tới ăn một bữa cơm tùy thích.

Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nghe được, lại giống như quăng trái bom nặng ký vào trong lòng của anh, nổ bùng làm anh ứng phó không kịp.

"Sao vậy? Không nói chuyện nữa..."

"Trở về nước?" Giọng nói của anh có chút nghẹn, giọng hỏi thăm mang theo không dám tin lo sợ nghi hoặc, đây giống như là trải qua thời gian dài mỗi ngày đều nằm thấy mộng đẹp, chợt trong lúc đó trở về hiện thực ngược lại không thể tin được.

"Đúng vậy, ba bị bệnh, rất nhớ chú, muốn chú trở về tới xem ông ấy một chút, thuận tiện... Ừ, tôi và ba không suy nghĩ giống với chú nhưng dù sao cũng là thân cha con, nhiều năm như vậy không thấy có chút không hợp tình hợp lý, cho nên, muốn chú trở về, người một nhà, cũng nên gặp mặt một lần, đoàn tụ..."

Mạnh Thiệu Tiệm vẫn như bất động thanh sắc nói, nhẹ nhàng thao túng vận mệnh của người khác, chả trách, người này cũng muốn làm người trên người khác, mọi người cũng muốn làm người nắm quyền, mỗi người đều muốn như vậy, thao túng vận mệnh của người khác, cầm nắn xương sườn mềm của người khác.

"Người một nhà... Đoàn tụ?" Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên sinh ra vô số tối tăm và oán giận, qua nhiều năm như vậy, bọn họ muốn anh sống người không ra người quỷ không ra quỷ, bọn họ muốn cả nhà bọn họ người trời nam đất bắc, sống chết cũng không thể gặp mặt, nhưng bây giờ thật tốt, chỉ một câu hời hợt, anh liền từ địa ngục đi lên thiên đường, mà có thể cùng đoàn viên sớm ngày gặp mặt với người nhà của mình, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì các người là đao thớt còn tôi là thịt cá?

"Được rồi, Phi Đồng vẫn luôn náo loạn muốn tìm ba..."

Mạnh Thiệu Tiệm cố ý nói như vậy, nhưng lại không nói tới một chữ về Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Hiên có lòng muốn hỏi, lại chẳng biết tại sao sinh ra khiếp sợ với quê hương, ba năm, cô không có một chút ít tin tức gì về anh, cô có hận anh không? Có oán anh không? Có còn, có tiếp tục chờ anh không?

Anh lại dựa vào gì yêu cầu cô chờ anh? Anh đang ở nước Mỹ cơm áo không lo, cô một mình mang theo con trai bị bao nhiêu đau khổ, rơi vào trong tay Mạnh Thiệu Đình, không biết lại phải chịu bao nhiêu khuất nhục, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô, anh cũng biết!

Ít năm gần đây, mỗi lần nghĩ đến cô có thể bị khuất nhục và hành hạ, anh liền khó ngủ ngon, vừa đau lòng, cũng vừa vô cùng tự trách, anh thân là một người đàn ông, thân là chồng của cô, thân là ba của con bọn họ, lại dưới tình huống như thế, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không làm được, hèn nhát núp ở trong vỏ rùa, vẫn vô vọng chờ đợi, còn không biết nên đi ra sức thực hiện như thế nào.

"Tôi sẽ trở về." Nếu tôi trở về, tất nhiên sẽ không lại cho bất kỳ kẻ nào ép tôi rời đi, bỏ qua một lần, hai lần, lần này, Tĩnh Tri, anh sẽ luôn coi chừng em lâu như trời đất, vẫn luôn coi chừng em.

"Được, cần phải làm thủ tục lại cho chú một lần nữa, không sai biệt lắm phải mất hơn một tuần lễ, đến lúc đó tôi sẽ phái người đi đón chú, tôi cúp đây."

"Đừng, chờ một chút!" Mạnh Thiệu Hiên chợt mở miệng ngăn cản, trong lòng anh đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng một cái khép lại, dịu dàng giữa lông mày và mắt tràn ra: "Cô ấy, cô ấy sao rồi? Có tốt không?"

"Cô ấy? Chú nói là Phó tiểu thư sao." Khóe môi Mạnh Thiệu Tiệm giương lên, cũng nở một nụ cười vui vẻ: "Hẳn là trôi qua không tệ, chú hai rất tốt với cô ấy, bọn họ chung sống không tệ."

"Anh nói cái gì?" Mạnh Thiệu Hiên nghĩ tới ngàn vạn loại đáp án, nghĩ tới cô trôi qua rất không tốt, nghĩ tới cô bị bao nhiêu khổ, nhưng chưa từng nghĩ đến, cô sống rất tốt, cô sống chung với Mạnh Thiệu Đình rất tốt.

Rất tốt là cái dạng gì? Bọn họ ở cùng một chỗ? Ba năm qua cũng ở chung một chỗ? Giống như vợ chồng bình thường?

"Anh hai đã kết hôn." Dường như anh đang trần thuật, nhưng mà có một loại ý khác, anh ta
đã kết hôn, coi như Tĩnh Tri thật sự thích anh ta, cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với anh ta.

"Chú hai đã vì Phó tiểu thư mà ly hôn với Mạn Quân, thật sự là chân tình sâu sắc."

Mạnh Thiệu Tiệm nói xong, lười nhác dựa vào trên ghế sofa, ánh sáng trong mắt anh ta bắn ra bốn phía, hẳn là mang vài phần không thể chờ đợi, trò hay sẽ diễn ra, thật sự làm cho người ta mong đợi.

"Tôi còn bận có chút chuyện, cũng không thể nói chuyện nhiều với chú ba được." Anh ta không đợi anh mở miệng, đã cúp điện thoại, Mạnh Thiệu Hiên nghe được âm thanh vội vàng từ đầu kia điện thoại truyền tới, anh trố mắt rất lâu, mới nhớ tới đã bấm gọi lại...

"Tam thiếu gia, điện thoại này chỉ có thể nghe, không thể gọi đi..." Tống Cảnh ở một bên thử mở miệng, có chút cẩn thận nhìn Mạnh Thiệu Hiên một cái, nhưng cũng không dám bước lên trước.

Anh dừng lại động tác xoay người, trên mặt tuấn dật và thon gầy lại có vẻ mặt vặn vẹo, không biết bao lâu, dường như gió cũng im lặng, tiếng sóng từ xa vẫn như cũ, ánh mặt trời vàng tràn đầy chiếu vào, lại không che giấu được im lặng và ảm đạm trong phòng.

Cuối cùng nâng cánh tay lên, hung hăng ném điện thoại lên trên cửa sổ, anh cắn chặt hàm răng, im lặng, vẫn im lặng.

Ba năm này, đã từng chống lại, đã từng cố gắng, nhưng chỉ học được một chuyện này, chính là im lặng, bởi vì chống lại vô dụng, phản đối vô dụng, anh làm cái gì đều giống như đấm vào trên cây bông, mềm nhũn không có chút tác dụng nào.

Ngoài cửa sổ cây cối vẫn đung đưa ở trong gió, nước biển muốn dâng lên hoặc muốn lui xuống, mặt trời muốn mọc lên hay lặn xuống, lá cây muốn mọc ra hay muốn rơi trên mặt đất, cũng tùy theo lòng mình, tự do như vậy.

Tự do, tự do.

Nhưng mà, tự do của anh và tùy theo ý mình vẫn còn đang ở nơi đâu?

Tay anh chống ở trên ban công, ánh mắt rơi vào chỗ rất xa trên biển, dãy núi mênh mông, mơ hồ không thấy rõ, anh muốn trôi nổi vượt biển trở lại bên cạnh cô, nhưng ngay cả vỗ cánh mà bay, cũng bị cuộc sống bẻ gảy.

Mà nay, cuối cùng anh có thể trở về, nhưng, thế sự xoay vần, lòng người thay đổi, cầu cũng không được, nổi khổ như thế.

**************************************************************

"Không thể nói cho mẹ cháu, chuyện cháu nói chuyện điện thoại với ba cháu, nếu như cháu không nghe lời, ba cháu sẽ không có biện pháp từ nước Mỹ trở về."

"Mẹ cũng không thể nói sao?" Có chút không hiểu, tin tức tốt như vậy, tại sao không thể chia sẻ với mẹ?

Nếu như mẹ biết ba trở về, nhất định sẽ dẫn cậu về nhà, nếu như về nhà, cũng không cần bị bà già đó chỉ vào lỗ mũi mắng to, cũng không cần nhìn sắc mặt bác nói chuyện vẫn còn bị bác hung hăng đẩy ra...

Mẹ thật sự đáng thương, tất cả đây cũng bởi vì không có ba bảo vệ mẹ, nếu như ba trở lại, không có người có thể khi dễ mẹ!

"Được rồi, chuyện này sẽ giữ bí mật với mẹ, cho mẹ một niềm vui bất ngờ, nếu như cháu nói cho mẹ, đến lúc đó ba trở về mẹ cháu cũng không vui vẻ như thế nữa có đúng không?"

Phi Đồng đảo mắt, suy nghĩ một chút lại cảm thấy bác cả nói có đạo lý, nhưng vẫn không đành lòng gạt mẹ: "Bác cả, nhưng mà hiện tại cháu nói cho mẹ, không mẹ có thể vui trước mấy ngày sao?"

"Cháu không nghe lời của bác phải không? Vậy bác gọi điện thoại cho ba của cháu, không cho phép nó trở về, ba cháu rất nghe lời của bác, bác không cho phép, nó sẽ không về được..."

"Cháu nghe lời của bác cả, bác cả không được không cho phép ba cháu trở về, cháu muốn ba..."

Phi Đồng lập tức khóc, cậu lôi kéo vạt áo của Mạnh Thiệu Tiệm luôn miệng cầu khẩn, bộ dạng đứa bé nho nhỏ khóc lên thật sự rất đáng thương.

"Được, Phi Đồng thật sự là một đứa bé ngoan, cháu yên tâm, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, ba của cháu sẽ trở về rất nhanh." Mạnh Thiệu Tiệm thấy cậu bé đáp ứng, nụ cười vui sướng trên môi cũng sâu thêm vào phần.

Chú ba yếu ớt đột nhiên trở về nước, Phó Tĩnh Tri không kịp đề phòng, sau đó bị chú ba thấy cô ấy và Thiệu Đình vừa nói vừa cười ở chung một chỗ, như vậy, có phải càng thêm kích thích một chút không?

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nếu như nói anh ta hèn hạ vô sỉ, nếu như nói anh ta có lỗi, như vậy càng thêm sai lầm rồi, người chỉ là cha mẹ ruột của anh ta, thứ vốn nên thuộc về anh ta, anh ta cầm về, không tính là quá đáng nhỉ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện