Nếu như nói anh ta hèn hạ vô sỉ, nếu như nói anh ta có lỗi, như vậy càng thêm sai lầm rồi, người chỉ là cha mẹ ruột của anh ta, thứ vốn nên thuộc về anh ta, anh ta cầm về, không tính là quá đáng nhỉ.
Nhưng nếu là, vẫn khổ cực theo đuổi những thứ kia, những thứ kia vốn là bản thân phải có được, đến cuối cùng mới phát hiện, vốn mình ngay cả tư cách tranh đấu cũng không có, sẽ là một loại thê lương như thế nào?
Haizz, buồn rầu, chán nản hơn.
Anh ta tự tay khẽ xoa đầu Phi Đồng, tóc của cậu mềm mại, trơn, khi xoa lên, làm cho trong lòng người chua xót muốn khóc.
Anh ta đã từng yêu cầu rất đơn giản, nhưng sau khi tích lũy vô số lần thất vọng, trái tim của anh ta mới biến thành lớn như vậy.
Mà lúc ban đầu, lúc còn trẻ, anh ta cầu không cũng chỉ là một người vợ dịu dàng lương thiện, một con trai đáng yêu như Phi Đồng vậy?
Nhưng đến cuối cùng, anh ta mới hiểu được, nếu như bạn không đủ cường đại, như vậy vận mệnh của bạn sẽ bị người khác thao túng gắt gao, giống như Thiệu Hiên. Nhưng nếu đủ cường đại, như vậy bạn sẽ có được quyền khống chế vận mệnh của người khác, khác biệt như vậy, chính là mê hoặc để anh ta làm hết tất cả.
****************************************
Sân bay thành phố A.
Khi Mạnh Thiệu Đình và An Thành dẫn người đuổi theo tới, Mạnh Thiệu Tiệm đang muốn mang Phi Đồng lên máy bay, từ xa thấy Mạnh Thiệu Đình tới đây, dường như Mạnh Thiệu Tiệm đã dự đoán được tất cả, nhún nhún vai buông tay cười một tiếng: "Tốc độ của chú hai thật nhanh, anh cả thật sự rất bội phục."
"Anh cả, giao Phi Đồng ra đây, tôi sẽ xem chuyện này như chưa xảy ra."
"Ồ? Nghe khẩu khí của chú, nếu như tôi không giao ra, chú sẽ làm gì tôi sao?" Nụ cười của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu hơn, đưa ra một ngón tay hơi lắc hai cái, trong con ngươi thâm thúy của anh ta xuất hiện mấy phần giễu cợt: "Thiệu Đình, lúc này không giống ngày xưa, chú xem một chút bên cạnh chú, còn có người nào sao? Mạnh thị đã sớm thay đổi lá cờ rồi."
"Thì sao, không phải của anh, coi như giờ phút này bị anh nắm chặt ở trong tay, anh cũng giành không được, là vật của anh, nào sợ tạm thời vứt bỏ, vẫn sẽ trở lại, tôi không sợ."
Anh Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân*, ánh mắt cũng tinh chuẩn rơi vào trên người đứa bé sau lưng Mạnh Thiệu Tiệm, cậu bé mở một đôi mắt to có chút đề phòng nhìn anh, nhưng không hốt hoảng sợ hãi, cũng không vui sướng khi thấy anh xuất hiện.
(*Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân Ý là dùng lực lượng rất nhỏ để giải quyết vấn đề rất lớn, lấy nhỏ thắng ít)
Mạnh Thiệu Tiệm nghe anh nói như vậy, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nhưng qua trong giây lát anh ta liền cười ha ha một tiếng, kéo Phi Đồng từ sau lưng ra, tự mình đưa tới bên tay Mạnh Thiệu Đình: "Chú hai, chẳng qua là anh cả chỉ đùa với chú một chút thôi, chú cũng biết, tôi ở trước mặt mẹ không được chào đón, lời của bà ấy tôi không thể không nghe, nhưng các người có thể nhanh như vậy tìm được Phi Đồng, cũng là tôi len lén giữ lại điểm đầu mối, nói như vậy, các người có thể mang Phi Đồng đi, tôi cũng không cần gặp phải dính líu, cớ sao mà không làm đây? Huống chi, Phi Đồng là con cháu của nhà họ Mạnh, ba còn muốn cho Phi Đồng vào cửa nhà họ Mạnh."
Giọng nói anh ta ấm áp vô cùng, lại vẫn mang theo vài phần tịch mịch và thành khẩn, Mạnh Thiệu Đình bán tín bán nghi, nhưng cũng ôm chặt Phi Đồng ở trong ngực, anh không đáp lại lời của Mạnh Thiệu Tiệm, lại thấp hỏi Phi Đồng một câu; "Phi Đồng, mấy ngày nay có sợ không?"
Phi Đồng có chút do dự nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, nhưng vẫn lắc đầu: "Bác cả đối xử với cháu rất tốt."
Mạnh Thiệu Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lúc nói chuyện giọng nói cũng thân thiện vài phần: "Anh cả nhớ máu mủ thân tình, Thiệu Đình sẽ ghi ở trong lòng, Tĩnh Tri rất lo lắng cho Phi Đồng, tôi mang nó về trước."
Mạnh Thiệu Tiệm gật đầu, Mạnh Thiệu Đình cũng không nói gì nữa, ôm Phi Đồng xoay người rời đi.
Cho đến khi bọn họ đi ra ngoài rất xa, bên người Mạnh Thiệu Tiệm có người hỏi: "Đại thiếu, ngài làm như vậy, chỗ phu nhân..."
"Cậu cho rằng tôi còn biết sợ bà ấy sao, tôi mới vừa nói, lúc này, đã sớm không giống ngày xưa rồi."
Anh ta cười, cười đến vui vẻ: "Lúc nào thì Tứ tiểu thư nhà họ Phó đến?"
"Nói là sau khi máy bay đến."
"Tốt, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đi đón."
**********************
Ngày mùng chín tháng mười nào đó, sau khi thời tiết mưa dầm liên miên mấy chục ngày, rốt cục trời quang mây tạnh, ánh mặt trời xông phá lên mây đen chiếu khắp cả vùng đất lần nữa, trên đường dần dần náo nhiệt.
Hoa nhỏ trên cây quế trong Tịnh Viên đã nở ra giống như những bông lúa vàng, thỉnh thoảng gió thổi tới, rơi vào ao nhỏ, vũng nước trên đường, cá bơi rối rít qua lại, cảnh trí đầu thu cực đẹp, ngay cả cảnh tượng đình Thương Lan luôn hào khí đồ sộ cũng thêm vài phần nhu mỹ, hai người ngồi ngay ngắn dưới đình, một lớn một nhỏ, thật là cảnh tượng đẹp.
Cô gái mặc một áo len dài đơn giản màu đen, tóc dài xốc xếch tán ở cần cổ, không trang điểm, trong tay cầm một quyển sách, nửa lật lên mấy tờ, con mắt rũ xuống nhìn về phía trên sách, bàn tay trắng nõn chỉ vào những chữ nhỏ màu đen kia, nói với đứa bé nho nhỏ: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện..."
(*Nhân chi sơ, tính bản thiện: nói về bản tính của con người là thiện trong Tam Tự Kinh là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học)
Giọng nói trẻ con trong trẻo rất dễ nghe, đọc theo: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện..."
Đứa bé cố ý đọc kéo ra vô cùng vang dội, làm giật mình mấy con chim nghỉ ngơi vừa trên cây, vỗ cánh bay mất, lá cây liền ào ào rơi xuống phía dưới.
"Bướng bỉnh." Tĩnh Tri nở nụ cười, đưa tay xoa đỉnh đầu của cậu bé, gương mặt từ ái: "Cũng nên đưa con
đi học rồi."
"Con không muốn đi học, con muốn ở cùng với mẹ." Bánh bao nhỏ bổ nhào vào trên người Tĩnh Tri, cơ thể mập mạp liều mạng bò lên, rốt cuộc sắp bò đến trên đầu gối mẹ, lại bị một bàn tay lớn bế lên, nhẹ nhàng nhấc lên để xuống, lập tức rơi vào trên đất trống bên cạnh.
"Con lớn như vậy, còn dính mẹ như thế, biết xấu hổ không?" Mạnh Thiệu Đình vòng qua cơ thể nho nhỏ của cậu, thuận thế ngồi xuống ở bên người Tĩnh Tri, cánh tay dài đưa ra ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt mỉm cười, mang theo ba phần lười nhác.
Anh mặc áo khoác ngoài thật mỏng, cúc áo làm bằng đồng in ở trên mặt của cô, lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy, muốn né tránh, rồi lại bị anh ôm chặt hơn, trong giọng nói mang theo vài phần dịu dàng thuần phát: "Hôm nay ở nhà làm cái gì?"
Tĩnh Tri lại mím môi cười một tiếng, mắt khẽ cong; "Dạy Phi Đồng đọc Tam Tự Kinh."
"Ồ? Lúc anh lớn như nó đã đọc Luận Ngữ rồi đấy!"
(*Luận Ngữ là một sách mà do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn.
Luận Ngữ là một quyển sách trong bốn sách gọi là Tứ Thư. Ngoài Luận Ngữ, Tứ Thư cũng gồm có Đại Học, Mạnh tử và Trung Dung. Luận Ngữ được viết từ đời Tiền Hán tới đời Hậu Hán, và là một chủ đề học vấn chủ yếu trong thi triều đình Trung Hoa Khoa bảng (hay là "Khoa Cử"). Theo Wikipedia)
Vốn Phi Đồng dâng lên một chút xíu kiêu ngạo lập tức biến mất không thấy, ông ta lại đả kích cậu...
"Anh lại nói bậy, anh không thích nhất là sách cho là em không biết?" Tĩnh Tri đưa tay phủ ở trên cúc áo khoác của anh, xoa nhẹ từng cái từng cái một, trong miệng cười sẳng giọng.
Anh không nói tiếp, chẳng qua là nói với Phi Đồng một câu: "Con nhanh đi phòng bếp xem một chút, dì Bình Bình của con làm cái gì ngon cho con đó..."
Tiếng nói còn chưa dứt, Phi Đồng đã kêu một tiếng như một làn khói chạy đi.
"Haizz, chậm một chút Phi Đồng..." Tĩnh Tri còn đang lo lắng kêu lên, Phi Đồng cũng đã thoắt một cái chạy không thấy.
"Đứa bé không ngã đâu, mặc kệ đi." Anh tự tay kéo cô trở về, thuận thế đặt ở trên đầu gối ôm sát, cằm để ở trên đỉnh đầu cô, hương thơm của mái tóc liên miên đánh tới, làm tinh thần anh sảng khoái một trận: "Thời tiết rất tốt, không bằng đi ra ngoài dạo giải sầu?"
Tĩnh Tri híp mắt, cảm giác lúc ánh mặt trời rơi ở trên mặt hết sức thoải mái, trong giọng nói của cô mang theo vài phần lười nhác: "Hôm nào đi, mấy ngày nay em còn cảm giác hơi mệt một chút."
"Mệt sao? Không ăn không uống lâu như vậy, mẫu kim cương cũng bị đè đến vỡ vụn, sau này còn dám như vậy, em coi chừng anh..."
"Anh làm gì?" Tĩnh Tri cười tươi như hoa, quay mặt đi nhìn anh, lại thấy mắt anh sâu như đầm sâu, cứ cô đơn nhìn cô như vậy, dưới dịu dàng như có cô đơn, dưới vui vẻ lại vừa dường như ẩn chứa mấy phần khổ sở, cô dần dần yên tĩnh lại, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Phía trước là ngã tư đường, nhưng cô hoàn toàn không biết nên chạy đi đâu.
"Tĩnh Tri, chúng ta kết hôn nhé." Kết hôn lần nữa thì cái gì cũng đều không thể thay đổi, kết hôn, mặc kệ như thế nào, cô chính là vợ được luật pháp công nhận của anh, không có biện pháp rời khỏi lần nữa.
"Trước không nói chuyện này đã nhé?" Cô cực nhanh cười cười, vòng vo đổi đề tài: "Ba anh, sao rồi?"
Mạnh Thiệu Đình có chút thất vọng, ánh sáng trong mắt tối đi vài phần, lại vẫn đáp: "Khá hơn một chút, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị tiếp tục nằm viện, đúng rồi, ba nói, muốn nhận Phi Đồng, em nghĩ thế nào?"
Tĩnh Tri cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy ra, bước khỏi đầu gối anh, cô đi vài bước, tay phủ ở trên rào chắn trong đình, nhàn nhạt nói một câu: "Phi Đồng chỉ là con của tôi."
"Em không muốn, anh sẽ giúp em từ chối, chuyện này không đề cập nữa."
Anh đứng lên, cũng đi tới trước mặt cô, cùng đứng sóng vai với cô.
Cô cao chỉ đến vai anh, có vẻ càng làm nổi bật thân hình nhỏ nhắn động lòng người, mà anh dáng người cao to, ngọc thụ lâm phong*, chỉ là một bóng lưng, lại làm cho người ta cảm thấy yên tâm vô cùng, nếu không phải họ nhìn về một phía một cái khác, thì có thể gép hai người thành một đôi bích nhân tương xứng.
(*"Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hề bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. )
Nhưng lúc này, biểu hiện trên mặt cô lạnh lùng, trong mắt anh có mấy phần khổ sở, là thật sự không biết làm sao bây giờ.
Quan hệ của hai người dường như tiến vào cục diện bế tắc, không cách nào tiến về phía trước một bước, lại cũng sẽ không lui về phía sau.
"Tĩnh Tri, sau này chúng ta cứ như vậy, trải qua cả đời sao?" Anh mở miệng, phá vỡ bình tĩnh khó chịu này, xoay mặt cô lại nhìn, lại thấy ánh mắt cô không có tiêu điểm nhìn về nơi xa, ở trong đó trống rỗng một mảnh, cũng chưa từng có, bóng dáng của anh.