Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Rời Xa, Gặp Mặt Lần Cuối


trước sau

Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên tái xanh, ôm Phi Đồng rời đi, anh sợ, sợ mình đứng ở đây một giây nữa, sẽ không nhịn được một tát một cái vào gương mặt nói ra những lời khiến người khác nôn mữa!

"Phản thiên!Tôi ngược lại muốn đi hỏi lão gia một chút, luôn tâm tâm niệm niệm con trai tốt, rốt cuộc có từng đem phu nhân tôi để ở trong mắt không! Còn có thằng nhóc đó, đừng tưởng rằng Chấn Tông muốn nó quay về Mạnh gia, dù nó là con cháuMạnh gia , tôi còn chưa có nhận thức !"

Bà Mạnh tức giận, liên tiếp mở miệng, Mạnh Thiệu Hiên cũng không thèm quan tâm đến bà liền ôm Phi Đồng lên lầu! Mà cùng lúc này Phi Đồng òa khóc một tiếng. . . . . .

Một mình bà Mạnh đứng ở chỗ này, mình dài dòng mấy câu cũng không cảm thấy thụ vị , nhưng vẫn không cam lòng nhìn lên lầu, cửa sổ nhỏ mở phân nửa, rèm cửa sổ màu xanh đậm tung bay không ngừng, trong bụng bà giống như bị nướng trên lửa, chỉ hận không thể đem nữ nhân trên lầu kia lôi ra đá mấy cái!

Đứa con trai bà sinh ra, lại cứ như vậy bị cô ta hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ!

Hừ, đợi đến khi Tô Linh trở lại, Thiệu Đình lần nữa sẽ được thế. . . . . .

Nam nhân mà, một khi có dã tâm, có sự nghiệp, những thứ tình ái bé nhỏ kia, rất dễ dàng bị ném ra sau ót, huống chi, Phó Tĩnh Tri, Thiệu Hiên trở lại, cô ta luôn bận tâm con trai của mình, cũng không thể mặt dày mày dạn ở lại chỗ này nữa.

Bà nghĩ tới đây, sắc mặt mới nguôi giận, quay người đi.

***

Uống thuốc đổ mồ hôi, Tĩnh Tri ngủ mê man, trên hai má mang theo màu hồng quái dị, mà dưới hốc mắt xanh đen lại còn không có tiêu tán, cô ngủ không yên, thỉnh thoảng sẽ đem chăn trên người đạp ra, Bình Bình canh giữ ở đó, cô vừa động, cô ấy sẽ lập tức vén chăn bông đắp lên, thấy vẻ mặt cô trong giấc mộng không lo, hai má cũng gầy sụp xuống, Bình Bình không nhịn được chua sót trong lòng.

Cô biết đây là tâm bệnh, hàng đêm không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi nhưng đều khóc tỉnh lại, tỉnh lại chỉ có một người ngồi ngây ngẩn, không nhúc nhích đến nữa đêm, cứ theo đà này, làm sao thân thể có thể tốt lên được?

Nhưng tâm bệnh còn cần tâm dược, bộ dáng này của tiểu thư, trong lòng nhất định là mâu thuẫn không chịu nổi, không đành lòng uất ức Phi Đồng, nhưng cũng không bỏ được Nhị thiếu gia .

Bình Bình mới vừa giúp cô vé góc chăn, chợt nghe dưới lầu mơ hồi truyền đến tiếng cãi vã, cô cuống quýt đứng lên đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị đóng cửa sổ lại. . . . . .

"Là thế nào?Tôi giống như nghe được tiếng của Phi Đồng . . . . . Bình Bình, có phải Phi Đồng đã trở lại hay không?" Tĩnh Tri cũng không an ổn trong mộng tỉnh lại, thậm chí cô còn ngồi dậy, khom lưng đi xuống giường mang dép. . . . . .

Sắc mặt Bình Bình nhanh chóng thay đổi, nếu cho tiểu thư thấy bà Mạnh đang mắng tiểu thiếu gia, nhất định sẽ tức giận mà khóc! Cô nghĩ muốn ngăn trở, nhưng Tĩnh Tri cũng đã xiêu vẹo như sắp ngã đi đến cửa sổ, trong miệng còn nói: "Không phải nói Thiệu Hiên cho mua con diều lớn, thời tiết tốt đi thả diều, sao bây giờ đã trở về. . . . . ."

Cô nói xong, liền nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, âm thanh cũng ngừng lại, mà cả người cô tựa như đứng không vững, toàn thân đều run rẩy.

"Chị, chị Tĩnh Tri, chị đừng lo lắng, Tam thiếu gia ở dưới lầu, tiểu thiếu gia không có việc gì, em sẽ đi xem một chút, chị đừng lo lắng nha chị Tĩnh Tri. . . . . ." Bình Bình cũng sắp khóc, cô muốn nhanh chóng xuống lầu xem Phi Đồng ngã có đau không, lại không dám buông tay Tĩnh Tri ra, cô sợ nếu mình buông tay, Tĩnh Tri sẽ đứng không vững ngã trên đất đi. . . . . .

Khắp người Tĩnh Tri mồ hôi đều chảy xuống, chỉ chốc lát sau, sau lưng của cô đã ướt đẫm, sắc mặt cô trắng bệch, rồi lại lộ ra đỏ ửngkỳ dị, nhưng đôi môi cũng một mảnh trắng bệch, khóe môi giật giật, trong cổ họng phát ra âm thanh khô ráp khó nghe, thật lâu sau, Bình Bình mới nghe rõ lời cô, mà saukhi nghe rõ, cả người sắc mặt toàn bộ đều thay đổi. . . . . .

Lần này, chị Tĩnh Tri quyết tâm rời khổ đây rồi. . . . . .

"Đi. . . . . . Không thể tiếp tục ở chỗ này nữa. . . . . ." Tĩnh Tri thở hổn hển, ấn ngực: "Bình Bình, bà ta sẽ hại chết Phi Đồng, tôi phải mang theo Phi Đồng rời khỏi đây. . . . . . Nơi này không có cách nào ở nữa rồi. . . . . . Bình Bình, Thiệu Hiên đâu? Làm sao còn không mang Phi Đồng lên?Nó ngã thành cái dạng gì rồi? Tô phải đi xem một chút. . . . . .Đứa bé nhỏ như vậy, làm phiền mắtcủa người nào, sao lại không tha cho nó . . . . ."

Tĩnh Tri đột nhiên xoay người lại, khí lực cô rất lớn đem Bình Bình đẩy qua một bên, một đường đi thật nhanh, mà nước mắt cũng lách cách rơi xuống, ánh mắt của cô giống như mất đi tiêu cự, cả người đều lộ ra một cỗ không thích hợp, Bình Bình sợ đuổi theo, Tĩnh Tri cũng đã mở của phòng
ngủ ra, Thiệu Hiên ôm Phi Đồng đang khóc oa oa đứng ở ngoài, hiển nhiên khi thấy Tĩnh , sợ hết hồn, "Làm sao em lại xuống giường? Bình Bình, mau dìu cô ấy nằm trên giường đi!"

Tĩnh Tri cũng không để ý tới, chỉ đưa tay ôm lấy Phi Đồng, cô giống như liều mạng, thường ngày yếu đuối ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được, mà nay lại vững vàng ôm lấy Phi Đồng!

Trên mặt Phi Đồng trầy một khối, bởi vì mặc đồ có tay áo, nên không nhìn ra trên người có thương tổn hay không, nhưng trên bàn tay nhỏ bé cũng có vài vết thương, đặc biệt là chỗ cổ tay, cọ xát một phần da thịt, mơ hồ thấm tơ máu, mà nhóc bị kinh sợ, khóc không ngừng, ôm lấy cô kêu một tiếng mẹ, bộ dáng đáng thương như mèo nhỏ bị hoảng sợ, Tĩnh Tri lập tức gắt gao cắn chặt hàm răng, nước mắt chảy xuống như suối. . . . . .

"Tĩnh Tri, phải để cho Phi Đồng xử lí vết thương trước. . . . . ." Thiệu Hiên thấy cô không đúng lắm, sợ cô nhất thời uất ức, giọng hoảng sợ lên tiếng.

Tĩnh Tri lắp bắp không nói, chỉ là ôm chặc lấy Phi Đồng, Thiệu Hiên muốn đi qua đón lấy nhóc để xử lí vết thương, Tĩnh Tri xoay người tránh qua, nước mắt ở đáy mắt cô dần khô khốc, lúc này mới cảm thấy trên người mềm mại không sử dụng được lực, Phi Đồng từ trên người cô đi xuống, cô đứng không vững muốn ngã trên mặt đất, Thiệu Hiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, ánh mắt Tĩnh Tri đờ đẫn, trên trán nóng hỏi, cô lại lẩm bẩm mở miệng: "Ngày mai. . . . . . Liền đi, Thiệu Hiên. . . . . . Lúc này rời đi thôi."

Cô nói xong mấy chữ này, liền nhắm mắt ngất xỉu. . . . . .

Mạnh Thiệu Hiên ôm nàng đứng ở nơi đó, trên mặt không vui không buồn, lại tựa như nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

********

Từ bệnh viện trở lại Tịnh Viên, còn chưa đi tới lầu, thì gặp phải Bình Bình, Mạnh Thiệu Đình sững sờ, lập tức nghĩ đến cô, tiến lên mấy bước cúi đầu hỏi "Bình Bình, làm sao cô lại đứng ở chỗ này, có phải hay không cô ấy. . . . . ."

Bình Bình khẽ gật đầu một cái, đột nhiên nước mắt lăn xuống, cô không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của anh, ân cần cùng lo lắngnhư vậy, bất kể là ai nhìn cũng sẽ mềm lòng, nhưng tại sao chị Tĩnh Tri không động lòng đây? Bọn họ rõ ràng đều tốt lắm, cũng ở cùng một chỗ, tại sao chị Tĩnh Tri lại cố ý phải đi?

Nếu Nhị thiếu gia biết tin tức này, nhất định không chịu nổi, anh yêu chị Tĩnh Tri như vậy, quan tâm cô ấynhư vậy, tại sao cô ấy lại không chịu cho hay người họ một cơ hội?

Bình Bình càng nghĩ càng khó chịu, ô ô mà khóc lên, An Thành thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mạnh Thiệu Đình, không nhịn được tiến lên một bước: "Bình Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nói mau!"

"Chị Tĩnh Tri. . . . . . Chị Tĩnh Tri, chị ấy nói ngày mai sẽ đi. . . . . ."

Bình Bình khóc mở miệng, lập tức bụm mặt chạy ra, Mạnh Thiệu Đình cũng là thật thà đứng ở nơi đó, trên mặt như mặt nước không gợn sóng, không nhìn ra buồn vui.

Anh biết sớm muộn gì cô cũng đi , nhưng không nghĩ đến lại là ngày mai, cô còn bệnh, làm sao chịu được đường dài xốc nảy?

Huống chi, cô ấy để ý Tịnh Viên như vậy, nơi này là quà sinh nhật anh tặng cô, dù là đi, người nên đi cũng là anh.

Anh chậm rãi đi vào trong, cả tòa lầu chỉ có phòng khách lầu dưới phát ra ánh sáng nhạt nhạt, anh đi vào, đứng một lát ở trong phòng khách vắng vẻ, mắt nhìn cầu thang, bước chân thật lâu không nhúc nhích, lúc này cô đã uống thuốc nên sẽ buồn ngủ, anh không có cơ hội cùng cô nói mấy câu, nhưng là, dù sao đến cuối cùng cũng cáo biệt thôi.

Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, nhấc chân lên lầu.

Trong phòng trống vắng chỉ có tiếng bước chân của anh, rất nhẹ, rồi lại phát ra tiếng vang nặng nề, anh hẳn là bình tĩnh vô cùng, hoàn toàn không có kích động cùng điên cuồng như trong tưởng tượng của anh, giống như tin tức kia chỉ là cô muốn ra ngoài đi chơi mấy ngày rồi sẽ trở về.

Cho đến khi đứng ở ngoài phòng ngủ, nhịp tim của anh cũng khôi phục lại bình thường, anh đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa gỗthật dầy, xuyên qua ánh sáng ảm đạm dưới lầu nhìn hoa văn trước cửa, tất cảnơi này, đều là một tay anh chọn mua, không thể quen thuộc hơn nữa.

Thiệu Hiên có ở bên trong không?Anh cảm thấy trong đầu hỗn loạn, sợ mình tùy tiện gõ ra cửa sẽ gặp chuyện gì lúng túng.

Tay nâng lên, lại để xuống, ba phen bốn bận, anh đang có dung khí liền biến mắt, chuẩn bị rời đi, bất chợt cửa không tiếng động được mở ra.

Mạnh Thiệu Đình trố mắt xoay người sang chỗ khác, lại thấy dáng đứng cô nhẹ nhàng, khoác trên người áo nhỏ thật mỏng, tóc dài xốc xếch rũ xuống trước ngực, một đôi mắt lớn mà sáng ngời, lại hàm chứa vô biên thanh sầu, cô lẳng lặng nhìn anh, anh cũng không lên tiếng nhìn cô, không biết qua bao lâu, anh nghe âm thanh nho nhỏ của Tĩnh Tri: "Thiệu đình, vào đi, chúng ta trò chuyện."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện