Cô lẳng lặng nhìn anh, anh cũng không lên tiếng nhìn cô, không biết qua bao lâu, anh nghe âm thanh nho nhỏ của Tĩnh Tri: "Thiệu đình, vào đi, chúng ta trò chuyện."
Cô nói xong, liền thoáng nghiêng người né ra, tầm mắt buông xuống.
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn lại, thấy trong phòng chỉ có đền trên tường mép giường mở ra, ánh sáng có chút mờ mờ, mà cô che bóng đứng đó, càng không thấy rõ sự thay đổi trong vẻ mặt, trong khoảng thời gian ngắn, anh chần chừ đứng ở nơi đó, sinh ra loại cảm giác hoảng hốt muốn cướp đường mà chạy.
Đi vào trò chuyện, nói cái đó? Là trước tuyên bốcáo biệt, xử anh tội tử hình sau bữa ăn tối phong phú? Cô nói gì? Là lời xin lỗi an ủi, hay còn là thương hại đồng tình?
Bất kể là cái gì, anh cũng cảm thấy không cách nào chịu được.
Nếu sự thật là như vậy , không bằng anh dứt khoác không vào, hoàn toàn tránh né, mắt không thấy, sẽ không đau lòng.
"Thân thể em tốt hơn chút nào không?"Anh đứng ở nơi đó cũng chưa có động, dời đi đề tài, mắt dần dần thích ứng ánh sáng, nhìn rõ người trước mặt, gầy đi rất nhiều, nhưng khí sắc lại thoạt nhìn rất tốt, trong lòng không khỏi mỉm cười một cái, là vì cuối cùng đã đưa ra quyết định, cho nên tâm liền buông ra đi.
Tĩnh Tri khẽ gật đầu: "Uống mấy thang thuốc bắc, hình như là khá hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy trên người không có chút hơi sức, đầu có chút choáng váng."
Bởi vì bị bệnh này rất lâu, âm thanh nói chuyện hư phù vô lực, tinh tế dịu dàng giống như là từ trong cổ họng nặnra, lại thoải mái giống như lông vũ êm ái, lay động phòng ngự của tim anh.
Bàn tay đặt bên chân nhéo lại một cái, anh thu hồi ánh mắt lại, môi lạnh nhạt khẽ giương lên một độ cong mê người, mà một đôi mắt làm điên đảo chúng sanh cũng dần tản ra ánh sáng rực rỡ, anh nhìn cô cười một tiếng: "Nếu so với trước kia khá hơn một chút, rõ rang thuốc này có tác dụng, mặc dù chậm, nhưng thuốc bắc điều dưỡng thân thể tốt nhất, nếu em uống được, liền đem theo phương thuốc đi, về sau mỗi ngày đều kêu người sắc cho em uống, chắc qua một đoạn thời gian, sẽ khỏi."
Tĩnh Tri rung lên một cái thật mạnh, đột nhiên ngón tay trên cửa nắm chặt lại, cô có chút giật mình nhìn lại anh, trong con ngươi (con mắt) dần dần dâng lên sương mù: "Anh...Anh cũng biết?"
"Ừ, biết."Anh nói rất thoải mái, nhưng ngón tay cũng nắm chặt hơn, mà mi tâm cũng dần dần vặn thành chữ “Xuyên” (川).
"Thiệu Đình. . . . . ." Cô chợt mở miệng gọi tên của anh, cố nén khổ sởtràn đầy: "Thật xin lỗi."
Anh đầu tiên là cả kinh, sau đó liền cười, quả nhiên là như vậy, cô tìm anh, cũng chỉ vì nói lời xin lỗi, chẳng lẽ sự không muốn cùng khổ sở cũng đã viết rõ ràng trên mặt anh?
Hàng mi nhíu chặt, anh chậm rãi giơ tay lên chặn lại lời của cô: "Tĩnh Tri, chuyện tình cảm không có cách nào miễn cưỡng, cũng không tồn tại người nào có lỗi với người nào, không nên nói xin lỗinữa, em cũng không có có lỗi với anh, cũng chỉ là trong lòng em không có anh mà thôi, anh đều hiểu, anh cũng sẽ không trách em."
Không phải như vậy, Thiệu Đình, không phải như vậy, không phải trong lòng em không có anh, em cũng không phải là thật sự không quan tâm anh, chính em thật sựlà, thật sự là không có cách nào, thật không biết nên làm sao mới tốt, em ở lại, anh kẹp giữa bà Mạnh và em sẽ làm khó anh, Phi Đồng thì giống như đứng nơi cuối cùng trên vách đá nguy cờ tràn ngập, em không có cách nào quên ban đầu ba mẹ bị khuất nhục, anh cũng không cách nào vì em mà không để ý ba mẹ ruột, anh nói em phải làm sao đây?d i-e'n d-a'n l-e qu'y d-on Em cũng muốn thông cảm một chút, em cũng muốn vì mình thử tranh thủ, nhưng trước hết em là một người mẹ, em không thể trơ mắt nhìn con mình hết lần này đến lần khác bị người ta tính kế, Thiệu Đình, anh có hiểu sự khó xử của em hay không g?
Tĩnh Tri lắc đầu lung tung, lại không cách nào nói ra một chữ không, nói ra thì như thế nào? Nếu cô đã đưa ra quyết định, liền không cách nào cho anh thêm hi vọng, chuyện như vậy mới tàn nhẫn nhất!
Nếu anh cho là như vậy, không bằng nhịn đau hoàn toàn đoạn tuyệt nhung nhớ, từ nay về sau, chân trời xa cách, không hề gặp nhau nữa!
Anh cũng sẽ dần dần quên mắt còn có người tên là Phó Tĩnh Tri, từ từ anh cũng sẽ không còn nhớ rõ trên cõi đời này còn có một người con gái tầm thường từng tồn tại trong sinh mệnh của anh, anh cũng sẽ dần dần quên đi những đau thương này, cùng một một cô gái trong sạch môn đăng hộ đối lần nữa yêu nhau, trải qua cuộc sống đơn giản hạnh phúc nhất.
Có thể cho anh tất cả, đều không phải là cô, cũng không thể là cô, nếu như nói cô ích kỷ, vậy hãy coi như cô thật ích kỉ không xứng với anh, tóm lại, cũng chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi.
"Anh. . . . . .Anh có thể hiểu là tốt rồi. . . . . ." Cô liền lẩm bẩm mở miệng, trên mặt treo lên nụ cười thư thái: "Thiệu Đình, về sau phải chăm sóc mình thật tốt, anh sống tốt, em cũng sẽ không cảm thấy áy náy. . . . . ."
Nói xong lời cuối cùng, chính cô cũng cảm thấy lời như vậy quá đả thương người, không nhịn được âm thanh dần dần thấp xuống , nhưng từng câu từng chữ anh đều nghe và hiểu rõ ràng.
Cô có thể nhẹ nhàng cười nói ra những lời như vậy, có thể thấy được, quả nhiên cô đối với mình không có chút tình cảm nào, đột nhiên anh cảm thấy sự lưu luyến cùng khổ sở của mình rất buồn cười, giống như là nhiều năm trước anh lạnh lùng nhìn cô bỏ ra nhiều tình cảm, ở đáy lòng cười lạnh sự ngu xuẩn cùng mềm yếu của cô, giờ phút này cô chính là như vậy đi, cười cái tình cảm buồn cười của anh, cười sự lưu luyến cùng không buông bỏ của anh, giống như là nhìn con cá mắc câu, khổ sở giãy giụa sắp chết, cô không đem nó giết chết, nhưng cũng không phóng sinh, cứ nhìn dáng vẻ anh giãy giụa là niềm vui thú . . . . . .
Bờ vai của anh có chút sụp xuống, trong con ngươi như có tro tàn.
"Anh nhớ kỹ rồi, buổi tối trời lạnh, em còn chưa hết bệnh, đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn có chuyện phải ra ngoài sớm, sẽ không tiễn mọi người, lên đường xuôi gió."
Anh máy móc nói xong những lời này, xoay người liền chuẩn bị đi xuống lầu dưới.
Ở trong phòng phát ra ánh sáng mơ hồ, cô có thể nhìn thấy rõ rang bờ vai anh run rẩy, còn có lúc xoay người đi có chút lảo đảo, lòng của cô giống như công tắc được mở ra, một loại đau thương không thể nối thành lời như dòng thác đổ xuống, lúc này rời đi, về sau sẽ không có cách nào nhìn thấy anh , không có biện pháp nghe anh nói, nghe anh cười đến phóng đãng, nghe anh nói những lời nói làm cô mặt đỏ tai hồng, nghe anh vụng về dụ dỗ an ủi cô, không thể được anh ôm vào trong ngực như ôm trân bảo, không thể nào hưởng thụ những thói quen che chở kia, không còn có biện pháp tùy ý phát giận cùng anh cãi vả, không có cách nào an tâm hưởng thụ sự yêu chiều dung túng vô điều kiện của một người.
Bao gồm cả Tịnh Viên này, anh đem toàn bộ làm quà tặng cho cô, đều muốn đưa cho cô lại mất đi một lần nữa trong sinh mạng.
Đột nhiên cô cảm thấy tim của mình giống như là
một gốc cây đại thụ cao ngút, mà giờ khắc này, nhưng mà cây đại thụ kia lại giống như bị người ta đào ra.
Cô không có cách nào khống chế được mình, đột nhiên lảo đảo chạy ra ngoài, một khắc kia khi anh xuống lầu, cô lập tức nhào qua ôm lấy anh từ phía sau, hai cánh tay mềm mại ôm chặt hông của anh, cô nghe được âm thanh của mình, âm thanh buồn bực dựa sát vào lưng anh vang lên: "Thiệu Đình. . . . . . Theo em một lát. . . . . ."
Lòng của anh chợt mềm nhũn, đứng yên lặng bất độngở nơi đó.
Ở nơi nào đó trong phòng khách lầu dưới thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái, ngay cả âm thanh di chuyển của cây kim đồng hồ treo tường cũng nghe rõ ràng, ánh trăng từ một nữa ngoài cửa sổ cũng di chuyển vào một chút, lẳng lặng nằm trên mặt đất, rèm cửa sổ in trên bóng cây, trong gió đem nhẹ nhàng chập chờn, tất cả ở đây, cũng yên ắng và tốt đẹp như vậy.
Nếu như thời gian vĩnh viễn ngưng lại, dừng vào khoảnh khắc bọn họ tình đầu ý hợp, dừng lại một giây ở Tịnh Viên này thì tốt biết bao?
Nhưng anh biết, cõi đời này chưa từng có nếu như, giờ phút này cô ôm anh, có lẽ chỉ là chuyện thường tình của con người không muốn cùng áy náy, có lẽ chỉ là một chút tùy hứng, đợi đến ngày hôm sau, trời đã sáng, cô vẫn sẽ cùng Thiệu Hiên rời đi, nếu kết quả đã là như vậy, thì bây giờ ôm nhau một lát, còn có ý nghĩa gì?
"Tĩnh Tri, chớ càn quấy, em mau trở về nằm nghĩ ngơi thật tốt, trời rất tối rồi." Âm thanh anh thật thấp, lại giơ tay lên đẫy đôi tay bé nhỏ trên hông anh ra.
Nhưng mười ngón tay của cô đan xen, nắm lấy nhau thật chật, mặc anh cố gắng hết lần này đến lần khác vẫn không buông ra, anh miềm lòng không có cách nào kiên trì nữa.
"Tĩnh Tĩnh. . . . . ."
Anh thở dài một tiếng, ở trong cánh tay ôm xiếc của cô khó khăn xoay người lại, cúi đầu, nhìn đỉnh đầu cô nhu hòa nói: "Anh rốt cuộc nên bắt em như thế nào đây? Biết rất rõ ràng căn bản em sẽ không chọn anh, nhưng ngay cả hận em anh cũng không làm được. . . . . ."
Lời của an him bặt, bởi vì cô đã ngẩng đầu lên hôn vào môi anh, mới đầu cô còn trúc trắc hôn nhẹ anh, d&d{l}q&d nhưng đến cuối cùng, cô lại giống như bắt cứ giá nào, cánh tay quắn ở trên cổ của anh quyết tâm buộc chặt, khi anh không kịp đề phòng hung hăng cắn vào môi anh.
Anh bị đau cau mày, lập tức cánh tay liền nắm chặt hông nàng, trong nháy mắt thân thể hai người dán chặt lại với nhau, ngay cả khe hở cũng không có, mà cô lại buông hàm răng ra chỉ dùng bờ môi miềm mại nhẹ nhàng lướt qua những vết thương bị cô cắn phátrên môi anh, cô e lệ nhắm mắt lại, những mỗi một khắc cũng đều không cùng anh tách ra, chỉ như vậy chủ động và nhiệt liệt hôn anh.
Thân thể anh căn cứng giống như là tượng đá, trái tim nơi lòng ngực bang bang nhảy lên thật nhanh, quên mất đáp lại, quên mất cự tuyệt, thậm chí quên mất, giờ phút này bọn họ, đã không còn quyền lợi tiếp tục hôn nhau nữa. . . . . .
Nước mắt Tĩnh Tri lách cách rơi xuống, cô ôm chặt lấy anh, môi từ khóe miệng anh đi ra, nhón chân lên vùi mặt vào trong hõm vai anh, cô ôm chặt anh, chính là không buông tay, mà nước mắt cũng không cầm được rơi xuống cổ anh, xúc cảm lạnh lẽo, anh chợt tỉnh táo lại, ôm lấy cánh tay miềm mai của cô, trong lòng tràn ngập chua sót không cách nào kiềm chế được. . . . . .
"Tĩnh Tri, anh...anh nên đi. . . . . ." Anh không đành lòng đẩy cô ra, nhưng cũng không muốn để cho mình tiếp tục trầm luân, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ép buộc cô ở lại, sợ mình lại giở cái thủ đoạn hèn hạ gì, anh biết, cô không thích anh làm ra chuyện như vậy nhất!
"Không cần. . . . . ." Cô lại ôm chặt cổ của anh hơn, thân thể trong ngực gầy yếu mà suy nhược, bây giờ ôm vào chỉ cảm thấy xương cấn người, thật không cách nào nghĩ đến, lúc này sức lực của cô từ đâu mà tới.
Anh buông cánh tay ra, nhẹ nhàng đẩy ra: "Tĩnh Tĩnh, chớ tùy hứng. . . . . ."
Cô chôn vào trong cổ anh đôi mắt chợt đỏ lên, âm thanh nho nhỏ mơ hồ không rõ: "Em chỉ muốn cùng anh ở chung một chỗ, ở lại một lát. . . . . ."
"Em nói cái gì?"Âm thanh cô mang theo giọng mũi nồng đậm giống như là nức nở khóc, anh không nghe thấy, cúi đầu hỏi.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng bĩu môi, chợt chuyển phương hướng một cái, đẩy anh đi vào phòng ngủ, mặc dù giờ phút này tinh thần cô tốt một chút, nhưng chung quy vẫn là thời kì bệnh, giờ phút này thể suy sức yếu, đẩy mấy cái, anh vẫn đứng bất động, cô lại đã giận thở hổn hển, không nhịn được đỏ cả đôi mắt lên trừng hắn.
"Tĩnh Tri. . . . . ."
"Em nói, Em muốn nói chuyện cùng anh."Cô ôm chặt anh hơn, đem anh đẩy tới cạnh cửa, phía sau lưng của anh chống đỡ trên cửa phòng mở nửa, chống đỡ không nổi, liền lui về phía sau mấy bước, cô thuận thế đi theo vào, đóng cửa phòng lại, cũng đã suy yếu run rẩy tựa trên ngực anh không thể đứng lên , trên người trên đầu đều đổ mồ hôi, tay chân cũng bắt đầu lạnh cả người, trong đầu kêu ong ong, mà trước mắt cũng là từng mảnh từng mảnh sao vàng bay ra, bất giác Tĩnh Tri có chút tâm tro, làm sao thân thể lại kém đến trình độ như vậy rồi !
Cách đó không xa trong phòng ngủ, chợt phát ra một tiếng va chạm vô cùng nhẹ, giống như là thứ gì vỗ vào trê cửa, Thiệu Đình vội vàng bưng nước nóng cho cô uống, cô lại che miệng ho khan, hai người liền cũng không có nghe được.
Mạnh Thiệu Hiên tựa vào trên lưng cửa chậm rãi chợt xuống đất, anh mới vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, cố nén mới không để cho mình xông lên, biết rất rõ Tĩnh Tri đã đồng ý rời đi, cũng sẽ không đổi ý, cũng cùng anh nói qua, từ nay về sau liền cùng anh hai đoạn tuyệt lui tới, nhưng mới vừa rồi hai người bọn họ như vậy, anh không nhịn được cắn hàm răng!
Từ ngày anh trở lại đến bây giờ, Tĩnh Tri cũng không giống như vậy trước mặt anh, anh chỉ cảm thấy nơi nào đó trong đáy lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn rất nhanh chống lấy lại dung khí cùng tự tin, trước kia anh quắn quit chặt lấy Tĩnh Tri, không phải cô cũng nộp vũ khí đầu hàng sao? Chỉ cần cô đi cùng anh, anh giống như ngày xưa quắn lấy cô, tâm của cô mềm như vậy, nhất định cũng sẽ không cự tuyệt anh nữa, thời gian dài, Mạnh Thiệu Đình là ai, cũng sẽ bị quên mất? Huống chi, bọn họ còn có Phi Đồng, không có đạo lý không ở cùng nhau!