Tâm của cô mềm như vậy, nhất định cũng sẽ không cự tuyệt anh nữa, thời gian dài, Mạnh Thiệu Đình là ai, cũng sẽ bị quên mất? Huống chi, bọn họ còn có Phi Đồng, không có đạo lý không ở cùng nhau!
Nghĩ đến những thứ này, liền nhớ đến thời gian ban đầu khi bọn họ sống chung với nhau, Tĩnh Tri đối với anh chăm sóc, đối với anh dịu dàng, đoạn thời gian kia bọ họ sống với nhau vui vẻ hạnh phúc, tim của anh liền dần dần ổn định lại, nếu ban đầu là vì hiểu lầm nên cô mới không tiếp tục chờ anh, như vậy hiện tại hiểu lầm đã gở bỏ, tất cả cũng liền dễ bàn, anh không ngại chuyện của cô và anh hai sau đó, anh biết cô nhất định là thân bất do kỷ, anh cũng không tin Tĩnh Tri không thương anh, Phi Đồng không phải là chứng minh tốt nhất sao?
Thiệu Hiên tựa lưng vào trên cửa, chân sau chống đất, một cái chân khác cũng tùy ý giãn ra, con ngươi màu hổ phách hơi nheo lại, đợi đến lúc rời đi nơi này, nhất định anh sẽ nỗ lực làm việc, đúng, anh còn có sự nghiệp của mình, anh có thể nuôi sống cô và Phi Đồng, có thể cho cô cuộc sống tốt nhất, anh còn phải cố gắng hơn nữa, không ăn chơi lêu lỏng giống như quá khứ, cũng sẽ không giống như thời điểm ở Nhất Phẩm Tịnh Hiên, chỉ giả vờ làm người lo lắng kinh doanh, anh phải học làm ăn, học gánh vác trách nhiệmgiống như một người đàn ông!
Sau đó, chờ anh kiếm đủ tiền, liền xây cho cô một khu vườn lớn, so với Tịnh Viên còn lớn còn hào hoahơn, mời thiết kế sư nổi tiếng nước ngoài về thiết kế cho cô, cô muốn dạng nào anh sẽ xây dạng đó, cưng chiều cô vô điều kiện, đến lúc đó, người một nhà bọn họ ở chung một chỗ, sẽ không có ai có thể chia rẽ bọn họ!
Cô hận người Mạnh gia, anh liền thoát khỏi Mạnh gia, vừa đúng lúc, anh bị Mạnh Chấn Tông cấm mấy năm này, từ lâu đối với thân tình nản lòng thoái chí, từ đó về sau, người thân của anh cũng chỉ còn Phó Tĩnh Tri và Lê Phi Đồng! Đúng, anh đã không còn là họ Mạnh rồi, anh đã sớm quyết định bỏ qua cái dòng họ này rồi, Phi Đồng cũng sẽ không theo họ Mạnh, người cả nhà bọn họ, sắp sửa lần nữa bắt đầu cuộc sống tốt đẹp!
Mạnh Thiệu Hiên nghĩ tới những thứ này, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, anh đi tới bên giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Phi Đồng, ở trong mộng đẹp say giấc ngủ, bên môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong nháy mắt lòng anh mềm mại vô cùng, không nhịn được nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, thật may là có nó, thật may là, anh còn có nó.
****
Uống nước nóng xong, lại bị anh buộc uống một muỗng nước đường trị ho, cô mới bị anh ổn định trên giường lớn, nghiêm trang che mền chăn bông ngồi xuống.
Mấy ngày nay cô bị bệnh, hình dáng có chút sa sút, hốc mắt trũng sâu, hai má cũng có chút sụp xuống, mà bên trán có chút tóc vàng, dưới hốc mắt một mảnh xanh đen, không biết có phải do ánh sáng quá mờ mà nhìn khí sắc có chút không được tốt, cô bệnh thành như vậy, Mạnh Thiệu Đình ngồi vừa nhìn, tâm cũng có chút căng lên, giọng nói cũng buồn phiền.
"Em không sao, anh đừng lo lắng, chính là thời gian nằm trên giường lâu dài, trên người không có tí sức lực nào, cũng không có đi ra ngoài một vòng, sắc mặt liền nhìn không được tốt."Cô nhìn sắc mặt anh không lo, khóe mắt đuôi mày đều viết lên lo lắng, không nhịn được mở miệng nói.
Thoáng chuyển mắt, lại nhìn đến môi dưới của anh bị cô cắn, tim cô căng thẳng, liền đưa tay vuốt lên, theo bản năng anh trốn một chút, nhưng vẫn bị đầu ngón tay hơi lạnh của cô nhẹ nhàng lướt qua.
"Có chút sưng, cũng trầy da." Âm thanh của cô có chút run rẩy, sắc mặt cũng nóng lên, mới vừa rồi mình, thật sự là điên rồi sao, thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy . . . . . .
"Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt thôi."Anh cũng có chút không được tự nhiên, đã trễ thế này, Anh và cô đợi tại trong phòng ngủ, nếu như mà Thiệu Hiên biết. . . . . .
Vẫn là không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, tóm lại là cô muốn đi, nếu như tối nay anh nhất thời vì lòng riêng, mà để Thiệu Hiên hiểu lầm về cô, về sau, hai người bọn họ sống chung một chỗ, chắc chắn sẽ có ngăn cách.
"Em ngủ đi, ngày anh còn có việc phải xử lí, không còn sớm."Anh uyển chuyển nói xong, liền đứng lên, tránh được tayTĩnh Tri.
Cô cảm thấy có chút lúng túng, nhưng lại không biết tiếp tục như thế nào, cô đã muốn đi, cũng không nên tiếp tục cùng Thiệu Đình như vậy, rốt cuộc đối với Thiệu Hiên không công bằng!
Nhưng là, nghĩ đến từ biệt tại đây, từ đây về sau sẽ không có cơ hội gặp lại, cô lại nồng đậm không muốn, chỉ hận không thể, một đêm này có thể lâu một chút, tốt nhất là không nên kết thúc.
"Sớm nghỉ ngơi một chút."Anh chăm chú nhìn cô thật sâu hình như cứ như vậy mà đem lòng cô đi, nước mắt của cô lại không nhịn được, thật giống như từ lúc trở về bê cạnh anh, nước mắt của cô chưa từng ngừng lại, giống như không chịu mạnh mẽ.
"Thiệu Đình. . . . . ." Cô không thể khống chế kêu tên của anh, bước chân của anh dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục đi ra bên ngoài.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, giờ khắc này anh phải cố gắng dường nào, mới không để cho mình xoay người, mới không để cho mình đổi ý, mới để cho mình triệt để buông tay cô ra.
Anh không có biện pháp dừng lại, cũng không có biện pháp đáp lại cô, cô do dự không chắc, lại càng giống như là tàn nhẫn hơn tổn thương, muốn tim của anh phập phồng bất định, đột nhiên leo lên đỉnh cao, rồi lại đột nhiên rơi xuống đáy cốc.
Nếu như cô không cách nào cứng rắng, anh không ngại ở phía sau đẩy cô một phen.
"Còn có chuyện gì sao?"Âm thanh anh không một gợn sóng, thậm chí cũng không có xoay người.
Cô còn có một bụng lời muốn nói với anh, nhưng khi nhìn bóng lưng kiên quyết cùng bướng bỉnh của anh lại nuốt trở vào, có lẽ, thật sự là cô suy nghĩ nhiều, anh sẽ khổ sở bao lâu đây? Đợi đến khi cô đi, trong cuộc sống của anh sẽ còn có Trần Mạn Quân, Lý Mạn quân, còn sẽ có vô số nữ nhân ùn ùn kéo tới, đến lúc đó, cô là người nào, anh là ai?
"Không sao."Cô chán nản rũmắt xuống, chỉ cảm thấy đầy bụng khổ sở không có chỗ thổ lộ, đã từng đau khổ ao ước hạnh phúc, lại biến thành giống nhưgân gà, ném chi không được, lưu chi không được.
Anh liền trực tiếp đi ra ngoài, không có nói một chữ, lập tức Tĩnh Tri che mắt, cô không khóc, cũng không có nước mắt, cô biết, cô không còn là cô gái nhỏ rồi, làm việc sẽ không thể ngây thơ, sẽ không thể hành động tùy ý, sẽ không thể không chịu trách nhiệm! Nói ra, ngang tàn thất thường, ngay cả cô cũng muốn khinh thường mình!
Thành thục giá cao, cũng là lớn như vậy, không biết là nên vui mừng, hay là nên lòng chua xót. (câu đó em không hiểu )
Cửa đã đóng lại.
Một phòng an tĩnh đập vào mặt, chỉ cảm thấy đè nén không nói ra được, cô lấy gối dựa sau lưng, nằm xuống, trên giường đơn miềm mại của mùi vị của ánh mắt trời, khô ráo và ấm áp, cô nhẹ nhàng dí sát mặt vào, ở trong lòng nói với anh một câu, Thiệu Đình, em không phải không có một chút không muốn . . . . . .
Nhưng có lẽ, em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết.
**********
Quả nhiên khi ăn sáng thì không thấy anh đâu, ngay cả Bình Bình cũng không biết đi nơi nào.
Ngày hôm qua nghe theo sự sắp xếp của Thiệu Hiên, anh đã liên lạc với Kiều Tử Tích, tạm thời tìm nhà trọ, bởi vì công ty vẫn còn ở thành phố A, cho nên tạm thời bọn họ chỉ có thể ở lại chỗ này, chỉ chờ năm nay đưa Nhất Phẩm Tịnh Hiên ra thị trường, sẽ đi những thành phố khác kinh doanh chi nhánh công ty, cho nên, đợi đến sau khi kết hôn, ba người bọn họ sẽ đi nơi khác, không trở lại nơi này nữa.
Tĩnh Tri bệnh nên không đói bụng, chẳng qua là chăm sóc Phi Đồng ăn uống, đứa bé không có tim không có phổi, nghe nói phải rời đi nơi này lại không muốn, một lát thì nói còn chưa kịp đợi đến mùa hè đi đến hồ bơi bơi lội, một lát còn nói nó còn chưa cùng bá bá đi xem Tiểu Mã, uống chút sữa tươi, lại nghĩ đến bá bá muốn dẫn nó đi câu cá, mùa hè trèo cây hái trái bắt ve, vẫn chưa kịp đi làm mà, có chút ấm ức không chịu đứng lên, ngay cả bánh bao thịt cua nó thích nhất cũng không chịu đụng vào, chỉ là bĩu môi ngồi ở chỗ này.
Tĩnh Tri nhìn, không nhịn được thở dài một tiếng, cầm khăn lau miệng cho nó, thấy Thiệu Hiên mặt lo lắng cầm điểm tâm, cô liền khoát tay: "Không ăn thì không ăn, nó uống sữa tươi một lát ăn bánh bao, cũng không xê xích gì nhiều."
"Sữa tươi là bá bá đặc biệt mua bò sữa nặn ra cho con. . . . . ." Phi Đồng chợt nhìn bình sữa tươi trên bàn, buồn buồn nói một câu.
Tĩnh Tri cùng Thiệu Hiên nhìn nhau một cái, trong khoảng thời gian ngắn hai người rất trầm mặt, nói muốn rời đi là chuyện rất đột ngột, nhất thời Phi Đồng không muốn cũng là chuyện hợp tình hợp lí, Thiệu Hiên cho cô một ánh mắt an ủi, liền đứng dậy đi đến trước mặt Phi Đồng, đem nó từ trên ghế ôm xuống, vuốt mái
tóc trơn bóng của nó: "Có phải Phi Đồng không muốn rời khỏi nơi này không?"
Phi Đồng lập tức gật đầu một cái, có chút buồn buồn không vui: "Bá bá nói, còn có rất nhiều nơi chơi thật vui, con còn chưa có đi. . . . . ."
"Chờ sau này, ba xây cho Phi Đồng một khu vườn còn lớn và tốt hơn có được không?"
Ánh mắt Phi Đồng sáng lên, "Vậy có hồ bơi không?"
Thiệu Hiên gật đầu một cái, trên mặt cười yêu thương, Phi Đồng lại luôn miệng hỏi tới: "Vậy có cái cây rất lớn không, mùa hè có thể leo lên ngủ, đúng rồi, có thể trèo lên hái trái cây không?"
Mạnh Thiệu Hiên gật đầu liên tục, Phi Đồng nở nụ cười rạng rỡ, có chút có chút vui mừng lắc cánh tay của Mạnh Thiệu Hiên: "Vậy vườn của chúng ta bao giờ xây xông?"
"Phi Đồng, vậy thì phải xây nhanh nha!" Mạnh Thiệu Hiên đứng bên cạnh Tĩnh Tri khẽ mỉm cười: "Đến lúc đó con và mẹ con có thể ở trong khu vườn so với nơi này còn lớn và xinh đẹp hơn rồi."
"Bá Bá đâu?Chúng ta có thể mời bá bá đến ở trong khu vườn lớn nhà chúng ta được không?"Đôi mắt Phi Đồng tinh quái nhìn Mạnh Thiệu Hiên, lại thấy nụ cười trên mặt anh tắt dần, Phi Đồng có chút sợ nhìn anh: "Ba. . . . . . Không thể được sao?"
"Bá bá rất bận, sợ rằng không có thời gian . . . . . ."
"Ba gạt người, bá bá rất rãnh rỗi, trước kia ngày ngày cùng với mẹ. . . . . ."
"Phi Đồng!" Tĩnh Tri cuống quít ngắt lời nó: "Chúng ta nên đi."
"Không cùng bá bá từ biệt sao?"Phi Đồng bị Mạnh Thiệu Hiên ôm lên, có chút không hiểu, mặc dù nó rất thích ba, nhưng bá bá đối với nó cũng rất tốt, hiện tại nó muốn dọn ra ngoài, chẳng lẽ không thể gặp lại bá bá sao?
"Bá bá con đi công tác, hôm nay không có ở nhà." Nụ cười Mạnh Thiệu Hiên vẫn như cũ, đưa taycọ lên mũi của nó: "Chỉ biết bá bá, chẳng lẽ có ba còn chưa đủ sao?"
Phi Đồng cười khanh khách lên tiếng: "Ba tốt nhất, dạ. . . . . .Mẹ tốt thứ nhất, ba tốt thứ hai, bá bá tốt thứ ba!"
Trong lòng Tĩnh Tri chợt có chút chua xót, tay chống trên bàn ăn cúi đầu đứng một lát, cô mới chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là một mảnh kiên định, cô cũng đã không thể lắc trái lắc phải nữa rồi ! Tình cảnh hiện tại, cô nên giải quyết dứt khoát!
Đón xe rời đi nơi này, khoảng một giờ thì đến nhà trọ, Kiều Tử Tích vẫn còn ở đó, nhưng lại không thấy Lâm Thi, từ biệt mấy năm, ba người bọn họ có chút thổn thức không nói ra được, chỉ có Phi Đồng đã đổi mới hoàn cảnh sống ríu rít quậy ầm ĩ, ngược lại đem những hơi thở nặng nề phiền muộn thổi bay sạch sẽ. . . . .
Vì vậy ba người dàn xếp lại, tạm thời không đề cập tới.
********
"Đi?"Mạnh Chấn Tông tựa nửa người trên giường bệnh, liếc mắt nhìn con trai đang cúi đầu gọt trái cây, trong ánh mắt có chút than thở.
Mạnh Thiệu Đình ừ một tiếng, hết sức chuyên chú tiếp tục gọt trái cây, sáng sớn năm giờ anh liền rời giường đi đến bệnh viện thăm ba, chính là không muốn cùng cùng bọn họ từ biệt, cũng khỏi phải lúng túng.
Mạnh Chấn Tông gật đầu thở dài một cái nói: "Không ngờ nó lại cùng Thiệu Hiên ở chung một chỗ."
"Người một nhà bọn họ, sớm nên ở cùng một chỗ."Khuôn mặt của Mạnh Thiệu Đình bình thản nói, đem quả táo chia làm từng phần nhỏ đặt trong mâm đựng trái cây, sau đó ghim lên cây tăm bằng trúc: "Ba, ăn chút trái cây thôi."
"Để đó đi." Mạnh Chấn Tông khoát tay, người gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn còn khỏe mạnh, đôi mắt già nua sáng loáng bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm Mạnh Thiệu Đình: "Chuyện bây giờ như hạt bụi rơi xuống, con cũng nên an tâm về công ty làm đi?"
"Anh cả kinh doanh công ty rất tốt, con muốn ở bên ngoài tự lập sự nghiệp, không biết cha cảm thấy thế nào?"
Lông mày Mạnh Chấn Tông nhăn lại: "Không được, con nên trở về Mạnh thị đi, buổi chiều ba liền cùng Hội Đồng Quản Trị còn có Thiệu Tiệm công bố, vì con bị thương nên nó mới tạm thời thay chức chủ tịch, bây giờ con tốt rồi, nên trở về tiếp quản Mạnh thị!"
"Cha, mỗi thời mỗi khác, hay là thôi đi, con muốn ra ngoài đơn độc tạo dựng sự nghiệp."
"Con quản lý công ty của nhà chúng ta, lại ở bên ngoài làm ăn riêng cũng không phải là không được! Chuyện cứ quyết định như vậy đi." Mạnh Chấn Tông giải quyết dứt khoát, Mạnh Thiệu Đình cười khổ một cái, ba bị bệnh lâu như vậy, sợ rằng còn chưa biết đi, Mạnh thị từ trên xuống dưới được thay đổi lại, sợ là những lão già trong Hội Đồng Quản Trị cũng bị anh cả mua chuộc hơn phân nữa, dù là anh ra mặt, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì lớn !
"Con là lo lắng anh con không chịu buông tay đi." Mạnh Chấn Tông nở nụ cười cổ quái: "Ba còn chưa có chết !Dù là ba chết, Mạnh gia còn có Thiệu Hiên, thế nào cũng không tới phiên nó!"
Mạnh Thiệu Đình có chút kỳ quái: "Ba, tựa như người đối với anh cả có thành kiến rất lớn. . . . . . Thật ra thì, bàn về năng lực, quả thật anh cả giỏi hơn con. . . . . ."
Mạnh Chấn Tông khoát tay: "Chính là năng lực của nó có mạnh hơn nữa, nhưng ba không ưa tính tình cùng thủ đoạn làm việc của nó, tóm lại, Mạnh thị chính là cho con và thằng ba, cũng sẽ không cho nó, dù hiện tại nó bám vào thư ký Tiếu, cũng không có gì ghê gớm, Mạnh gia chúng ta đứng sừng sững nhiều năm như vậy, cũng không phải dễ dàng để người ta gây khó dễ."
Ông nói xong liền khẽ mỉm cười, mặt yêu thương nhìn con trai: "Vài ngày nay con gầy đi không ít, hiện tại chuyện của Phó tiểu thư đã được giải quyết, con cũng nên kiềm chế suy nghĩ cho tốt, nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể vì nhi nữ tình trường mà không có khí khái anh hùng, mấy ngày nữa Ngũ tiểu thư nhà Tô bá bá trở về, lại nói, năm đó chúng ta cùng Tô gia là thông gia tốt, nếu không phải nhiều năm không có liên lạc, nói không chừng con đã sớm kết hôn cùng Liễu tiểu thư, lần này mẹ con mời Lý tiểu thư trở về, cũng là ý này, con cũng không còn nhỏ, vẫn nên kết hôn. . . . . ."
"Ba!" Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy một hồi phiền não cuốn tới, anh không nhịn được lên tiếng cắt đứt lời nói Mạnh Chấn Tông, mắt rũ xuống, mạnh mẽ ổn định tâm trạng nhàn nhạt mà nói: "Ba, hiện tại con chỉ muốn kinh doanh sự nghiệp cho tốt, chuyện kết hôn, hiện tại con không muốn nghĩ tới. . . . . ."
"Ba biết rõ." Mạnh Chấn Tông như vậy cười một tiếng, mang theo một chút dung túng: "Trong lòng còn không bỏ được Phó tiểu thư, nhưng mà Thiệu Đình à, tóm lại người ta cũng đã có đứa bé, vô luận như thế nào, giữa các con cũng không có chút khả năng, dù là trong lòng cô ấy có con, nhưng bây giờ người cô ấy bận tâm cũng, chỉ là con trai của cô ấy, nếu buông tay, thì liền dứt khoác theo đuổi cuộc sống mới, con không vội kết hôn, nhưng cũng phải nhớ trong lòng ba muốn bồng cháu chứ? Ngũ Tiểu Thư kia, khi các con còn bé đã gặp mặt rồi, huống chi, thân phận của cô ấy, tóm lại đúng là con có nhiều chỗ tốt, cho dù hiện tại con không thích, trong lòng khó chịu, dầu gì cũng chung đụng, nếu sư không được, ba lại nghĩ biện pháp thay mẹ con nói với họ. . . . . ."
Ba đã nói đến đây, Mạnh Thiệu Đình chỉ có cảm giác nếu mình lại cứng rắn từ chối thì cũng có chút quá đáng, dù sao anh cũng không có tâm tư này, trước hết có lệ để qua cửa ải của ba, tránh cho ông vẫn không yên lòng mà dài dòng không thôi.
"Con biết rồi, ngài yên tâm đi." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy có chút nhục chí, cuộc sống của anh thế nào, giống như tất cả đều bắt đầu muôn hình muôn vẻ những nữ nhân vây quanh, đầu tiên là Tĩnh Tri cùng Mạn Quân, hiện tại tất cả đều kết thúc, ba người đường ai nấy đi, lại nhô ra một Tô gia Ngũ Tiểu Thư, ba cũng vậy, mẹ nổi lên ý định hồ đồ như vậy, ông không nói khuyên giúp đỡ, lại đi theo quạt gió thổi lửa!
"Vậy thì tốt, nha đầu Tô Linh kia ngày mốt sẽ lên máy bay, con ra đó đón nó đi!" Mạnh Chấn Tông thuận tay cầm cây tăm có ghim miếng táo, chỉ cảm thấy trong lòng ông cụ rất an ủi!