Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Ước Hẹn


trước sau

"Vậy thì tốt, nha đầu Tô Linh kia ngày mốt sẽ lên máy bay, con ra đó đón nó đi!" Mạnh Chấn Tông thuận tay cầm cây tăm có ghim miếng táo, chỉ cảm thấy trong lòng ông cụ rất an ủi!

"Ba!"Trong nháy mắt Mạnh Thiệu Đình ngây người, căn bản anh chỉ là qua loa thuận miệng nói một câu, căn bản không có nghĩ đến, người này, lại về nhanh như vậy!

"Thế nào?" Mạnh Chấn Tông nhướng mày lên, thấy vẻ mặt anh kinh ngạc, lại cảm thấy tâm tình thật tốt, trận này bị bệnh, đều nói bệnh lâu trước giường không hiếu tử, lão nhị so với quá khứ tính tình thu liễm hơn cũng tự thân tự lực chăm sóc ông, ngoài miệng ông không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng, mặc dù thường ngày làm ông đau đầu, nhưng so với hai người không bớt lo kia, ông vẫn vừa ý Thiệu Đình nhất

"Ngày mai con phải ra ngoài sớm, sợ rằng không có thời gian." Mạnh Thiệu Đình cau mày nói láo, tiếp tục qua loa.

"À, ba biết con sẽ nói ngày mai có công tác, cho nên lừa con, nha đầu Tô Linh bốn giờ chiều nay xuống máy bay, con vẫn có thời gian chứ?" Mạnh Chấn Tông nói xong, gương mặt cười rất đỗi ngọt ngào, nhìn bộ dạng hổn hển của Mạnh Thiệu Đình, ngược lại tâ tình của ông rất tốt vui vẻ nở nụ cười.

Mạnh Thiệu Đình giật mình ngồi xuống, cúi đầu thở dài một tiếng: "Ba, con biết rồi, con sẽ đi đón cô ấy, nhưng mà ba, bây giờ con thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó, sợ rằng đến lúc đó, phí công làm trễ nãi Tô Linh. . . . . ."

Mạnh Chấn Tông khẽ cau mày, cảm thấy lời anh nói cũng có mấy phần đạo lí, làm ông lại nghĩ tới Mạn Quân, đứa bétốt như vậy, nhưng hai người căn bản không có duyên phận, lại nói, Mạn Quân đợi Thiệu Đình là thật tâm thật lòng, ai biết chịu đựng nhiều năm như vậy, Thiệu Đình vẫn không có biện pháp cùng cô qua lại, ở cùng một chỗ bảy năm, quay đầu lại là ly hôn. . . . . .

Mỗi lần ông nhớ tới, đều cảm thấy hổ thẹn với Mạn Quân, hổ thẹn với Thẩm gia, nếu nha đầu Tô Linh này trở lại, Thiệu Đình vẫn không thích, còn nhớ kỹ Phó Tĩnh Tri, chẳng phải lại làm trễ nãi con gái nhà người ta?

Nhưng vợ mình đã cùng Tô gia nói chuyện, hiện tại không có đạo lí người ta còn chưa tới mà đã bảo quay về chứ? Dầu gì, cũng nên gặp mặt, nói không chừng, hai người có thể đến được với nhau đi? Huống chi, bối cảnh của nha đầu Tô Linh ở nơi đó, đối với Thiệu Đình rất quan trong đối với Mạnh gia cũng rất có ích , ý định hiện tại của lão đại không phải ông không biết, nhưng ông thật có chút lực bất tòng tâm, lúc tuổi trẻ khinh thường thủ đoạn , nhưng cũng bắt đầu năm lần bảy lượt lợi dụng.

Đầu tiên là Mạn Quân, sau là Tô Linh. . . . . . Mạnh Chấn Tông nghĩ tới, liền không nhịn được thở dài một cái, nếu ông trẻ lại mười mấy tuổi, nào đến nỗi hiện tại ngay cả con trai của mình đều tính toán dùng thủ đoạn đối phó?

Nếu không phải Thiệu Tiệm tồn tại tâm tư như vậy, thậm chí còn cùng con gái nuôi của thư kí Tiếu đính hôn, ông cũng không lo sợ như vậy, phải chú ý đến mặt mũi của thư kí Tiếu mà không thể động tay động chân với nó! Hiện tại biện pháp tốt nhất, là để cho Thiệu Đình và nha đầu Tô Linh kết hôn, thư ký Tiếu phải để cho ông nội Tô Linh mặt mũi, cũng không thể quản chuyện nhà Mạnh gia!

"Lời của con, ba đều nhớ, cũng không phải là con và Tô Linh không kết hôn là không thể, các con cứ chung đụng đi, nếu quả thật không được, ba sẽ nghĩ biện pháp khác ."

Mạnh Thiệu Đình cũng không muốn lúc ba mang bệnh mà lại không vâng lời ông, chỉ là lung tung gật đầu đồng ý ứng phó một tiếng.

Lúc đi ra bệnh viện đã là xế chiều, đã sớm nhận được tin tức củaAn Thành , biết cô và Thiệu Hiên đã rời đi, lúc này anh mới lấy ô tô trở về.

Thời điểm đi đến trước cửa Tịnh Viên, anh lại dừng xe lại, ban đầu xây Tịnh Viên là bởi vì cô, mà nay cô cũng không ở nơi này, một mình anh trở về còn có ý nghĩa gì?

Huống chi, Tịnh Viên là của Phó gia, cũng là anh đưa cho cô, tóm lại vẫn là đẻ lại cho cô thì danh chính ngôn thuận hơn.

Hẳn là anh nên dọn ra ngoài, cô và Thiệu Hiên cùng Phi Đồng ở lại nơi này mới đúng.

Suy nghĩ hồi lâu, anh liền quay đầu xe, gọi điện thoại cho An Thành, muốn cậu ta trong mấy ngày nay đem đồ đạt của anh ra khỏi đó , sau đó đợi thu thập thỏa đáng, anh liền chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa sẽ nói cho Tĩnh Tri một tiếng, vẫn là cô và Thiệu Hiên tới trang trí sẽ tốt hơn, dù sao, anh biết Tịnh Viên có ý nghĩa như thế nào với cô, không có đạo lý bởi vì chuyện giữa bọn họ, lại để cho cô mất đi ý nghĩa của gia đình.

Huống chi, không có sự tồn tại của cô, Tịnh Viên đối với anh cũng giống như một trang viên tầm thường mà thôi.

Anh trực tiếp lái xe đi biệt thựTây Giao, đó là nơi cô và anh cùng sinh sống, hai người bọn họ, cuối cùng ở nơi nào đó còn có chút tốt đẹp để nhớ về, anh không muốn trở về Mai viên, đi đâu đều sẽ nghĩ đến sự việc cô lén ra ngoài, còn có bọn họ không ngừng không nghỉ cãi vả.

**********

Mới đầu là bởi vì Tĩnh Tri bệnh, Thiệu Hiên cùng cô
liền phân phòng ngủ, đợi đến sau khi bệnh của cô tốt lên từng ngày, nhưng hai người đều không nhắc tới chuyện dọn đến ở chung phòng, cô không mở miệng, tự nhiên Thiệu Hiên cũng sẽ không nói, đến cuối cùng, hơn nửa tháng đã trôi qua, trong nhà ba phòng hai sảnh hay là nói ba người bọn họ mỗi người một phòng.

Tới cuối cùng, đây tất cả, thật giống như kết cục đã định.

Sáng sớm đưa Phi Đồng đi nhà trẻ, khi Mạnh Thiệu Hiên trở về Tịnh Tri đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, anh vừa vào cửa, liền thấy Tĩnh Tri bận rộn trước bàn ăn, trong nháy mắt khuôn mặt đầy dịu dàng: "Vợ, sao em lại thức dậy chuẩn bị bữa sáng, không phải nói muốn em nghĩ ngơi thật tốt sao, em bệnh vừa mới khỏi!"

Anh đang đứng ở phía sau ôm chặt lấy hông nàng, giống như trước kia cô đi tới chỗ nào anh quấn lấy chỗ ấy, còn thân thiết đem cầm đặt trên hõm vai Tĩnh Tri, tay cô đang cầm cái mâm run lên, cả người cũng căng cứng, cô từng chút từng chút ngồi thẳng lên, trên mặt mạnh mẽ chống đỡ nụ cười, cùi chỏ khẽ đưa về phía sau vùng vẩy, mới nói: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, trong tay em đang cầm đồ đấy. . . . . ."

Anh không lên tiếng, cũng là chợt nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, toàn thân Tĩnh Tri mãnh liệt run một cái, cái mâm trong tay cô đột nhiên rơi xuống trên bàn cơm, mà cả người cô giống như không khống chế đưa tay đẩy anh ra ngoài: "Thiệu Hiên! Anh đừng như vậy ——"

Âm thanh cô bén nhọn và hoảng hốt, trong lúc nhất thời, ngay cả cô cũng bị chính mình hù dọa sững sờ đứng tại chỗ.

Mà Mạnh Thiệu Hiên giống như lưu manh tựa trên bàn cơm, ánh mắt theo đống bừa bãi trên bàn lướt qua, đuôi lông mày đáy mắt cũng hàm chứa nụ cười tự giễu, chỉ là bờ môi cũng không đứng đắn nâng lên, anh cứ như vậy nhìn Tĩnh Tri hoang mang lo lắng, đột nhiên tiến lên một bước, đem cô ôm gắt gao trong ngực, đuôi lông mày giương lên, thế nhưng anh lại giống như thật lâu trước đây bá đạo như vậy cùng vô lại mở miệng: "Tĩnh Tri! Anh sẽ chờ em, chờ em lại một lần nữa tiếp nhận anh, trước kia em yêu anh, như vậy, về sau, từ nay về sau, em cũng có thể yêu anh như cũ!"

Tĩnh Tri bị anh siết chặt trong ngực, cơ hồ ngay cả thở cũng khó khăn, cô dùng lực giẫy giụa mấy lần, chỉ đổi lại anh càng trói buộc, đến cuối cùng, cô vô lực thở dài một tiếng, không hề làm phản khángdư thừa nữa.

Mạnh Thiệu Hiên ôm cô thật chặt, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người cô, tất cả nhung nhớ cùng khổ sở đã qua giống như thủy triều cuốn tới, anh đợi cô lâu như vậy, đau khổ đợi cô lâu như vậy, tại sao chờ tới lại là kết quả như vậy?

Tại sao cô từng hận anh hai thấu xương, mà bây giờ lại không bỏ được anh ấy? Là tâm của cô thay đổi quá nhanh, hay là anh, đối với cô chưa đủ tốt để cô một lòng một dạ, cam tâm tình nguyện theo anh rời đi?

Trong lúc trầm mặc, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Tĩnh Tri mượn cơ hội này đẩy anh ra, áy náy nhìn anh một cái: "Điện thoại của em."

Cô lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, sắc mặt cũng thay đổi một cái, điện thoại di động này là Thiệu Đình mua cho cô, túi cũng là anh cho cô đựng, cô. . . . . . Căn bản không có nghĩ đến phải thay đổi điện thoại hoặc là mã số. . . . . .

Khóe mắt Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi nhếch lên, liền thấyhai chữ "Thiệu đình", ánh mắt anh trầm xuống, cũng là lưu manh tiến tới ôm lấy cô: "Là anh hai, em nhận đi, xem có phải đã có chuyện gì hay không?"

Tĩnh Tri có chút cảm thấy lúng túng, muốn đẩy anh ra để nhận, nhưng lại cảm thấy chính mình làm chuyện gì người không thể trông thấy, chỉ đành phải nhắm mắt nhận điện thoại: "Này, Thiệu Đình, là tôi, có chuyện gì không?"

Mạnh Thiệu Hiên chỉ là cúi đầu chuyên chú nghịch tóc cô, giống như không chút nào để ý đến cô và anh nói chuyện điện thoại, Tĩnh Tri cũng dần dần buông lỏng xuống.

"Gặp mặt?Anh. . . . . .Anh có chuyện gì, không thể ở trong điện thoại nói sao?" Tĩnh Tri lấy làm kinh hãi, không ngờ Mạnh Thiệu Đình muốn cùng cô gặp mặt, theo bản năng cô liền suy nghĩ, anh, có phải đổi ýhay không?

Trong khoảng thời gian ngắn, tựa như lo tựa như hỉ, giật mình không nói nên lời.

"Anh… Anh muốn gặp mặt tôi và Thiệu Hiên?" Tĩnh Tri nghe được một câu nói tiếp theo của anh, lấy làm kinh hãi, cô xoay mặt nhìn Thiệu Hiên, Thiệu Hiên cũng đang nhíu mày nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút xấu hổ không biết nói cái gì cho phải. . . . . .

"Vợ, nếu anh hai muốn gặp mặt chúng ta, nhất định là có chuyện quan trọng, đồng ý thôi."Anh chợt mở miệng, Tĩnh Tri sững sờ, theo bản năng nhìn điện thoạimột chút, Thiệu Hiên ở gần cô như vậy, anh, nhất định là nghe được lời Thiệu Hiên nói, nghe được Thiệu Hiên gọi cô là vợ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện