Cô sẽ đau khổ muốn chết, hay là sẽ thở ra một hơi, sau đó thanh thản sống cùng Thiệu Hiên, anh không biết, nhưng anh quyết định sẽ đánh cược c một lần.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây, chạm vào cửa sổ lớn sát đất, anh xoay xoay cái ghế, mặc ánh sáng chói mắt dừng trên mặt, cảm giác ấm áp lại khiến khắp người uể oải, dứt khoát ném bút trong tay sang một bên, sau một đêm bận rộn, anh mới cảm thấy mỏi mệt nồng đậm và chán chường thi nhau ùa tới, tại đây, dưới ánh nắng mặt trời, không kịp phòng bị đã ngủ say.
An Thành gõ cửa mấy lần nhưng không thấy có người lên tiếng, lòng hơi hoảng loạn, muốn đi thẳng vào, lại có chút rụt rè không tên, nếu là trước kia, dựa vào cậu và Nhị thiếu gia thân mật khăng khít, dù xông vào phòng ngủ của anh, anh cũng chỉ cười cười mắng cậu vài câu, nhưng bây giờ, cậu không thể làm vậy.
Đứng ở ngoài hồi lâu, thư kí xinh đẹp cầm tập tài liệu tới, có chút tò mò nhìn cậu: "An tiên sinh? Sao ngài không vào? Tổng giám đốc không có ở bên trong sao?"
An Thành chợt ngẩng đầu, trên lưng đã có mồ hôi, "Mới gõ cửa nhưng không thấy lên tiếng, có lẽ ngủ rồi, tối hôm qua chịu đựng suốt đêm, hay là không cần quấy rầy anh ấy."
Thư ký hơi nhíu mày: "Nhưng mà có tài liệu khẩn cấp..."
An Thành hơi suy nghĩ một chút: "Đưa cho tôi đi, tôi đi vào nhìn trước đã, mấy ngày nay tính tình tổng giám đốc không tốt, ngộ nhỡ nổi giận vì bị đánh thức..."
Thư ký cảm kích gật đầu liên tiếp: "Vậy phải cảm ơn anh rồi, An tiên sinh, đây là hợp đồng thành viên hội đồng quản trị tập đoàn LE tự tay đưa đến, xin nhờ ngài."
An Thành tiếp nhận một xấp tài liệu dày cộp, hơi gật đầu: "Yên tâm, cô đi đi, tôi sẽ giao vào tay tổng giám đốc."
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, An Thành cầm văn bản tài liệu đứng lại thì thấy anh ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía cửa, đầu hơi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay rũ xuống trên tay ghế, hình như đã ngủ rồi, cậu đứng đó bất động hồi lâu, ngón tay cầm tài liệu xiết chặt, hơn hai mươi năm, ở cạnh anh hơn hai mươi năm, anh đối xử với cậu như anh em ruột, cậu cũng không có một tí thiệt thòi nào, An Thành cậu, một cô nhi không nơi nương tựa, có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ anh ban tặng, nhưng giờ đây, cũng là cậu, đâm một nhát đao sau lưng anh.
Anh cũng chưa từng nghi ngờ cậu, từ trước tới giờ không giữ bí mật gì với cậu, nhưng đáp lại sự chân thành của anh, cậu lại cất giấu bí mật và âm mưu cao ngút trời, cậu không muốn nhưng cậu không thể.
Mặc dù tổn hại, nhưng cậu đã nắm chắc đường, chỉ cần cậu còn một ngày, dù người nọ uy hiếp tính mạng, cậu cũng sẽ không khiến Nhị thiếu gia lâm vào khốn cảnh, cũng sẽ không khiến tính mạng anh gặp nguy hiểm, nếu quả thật đến thời điểm không thể vãn hồi, cậu cam nguyện dùng mạng sống thấp hèn này đổi người thưởng thức cậu, một lòng kết bạn với cậu.
Đặt cặp tài liệu trên bàn, lấy điện thoại di động ra, yên lặng chụp từng tờ, sau đó, xoay người rời khỏi, trở về phòng làm việc của mình, in những bức ảnh này ra, sau đó mở máy fax...
****************************
Lúc bệnh có chiều hướng tốt thì tuyết đã phủ khắp nơi, trong phòng kín mít lộ ra mùi thuốc nồng nặc, Tĩnh Tri đã có thể khoác áo nhỏ ngồi dậy, tựa vào gối nhìn Phi Đồng cầm bút viết chữ, sau trận bệnh này của cô, Phi Đồng đã lớn hơn rất nhiều, không còn ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, cũng không làm ầm phải đi đâu đó, mỗi ngày nó làm bài tập xong thì luyện viết mười chữ cỡ lớn rồi ngoan ngoãn ghé vào bên gối Tĩnh Tri, khi Tĩnh Tri uống thuốc, nó đều cau mày giống như đại nhân nhỏ, sau khi cô bỏ chén thuốc xuống lập tức nhét kẹo mình thích ăn nhất vào trong miệng mẹ, cứ mỗi lần như vậy, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ngọt ngào tràn đầy trong lòng, dường như không cảm giác được vị đắng đậm đặc của thuốc nữa.
Đã vài ngày không thấy Thiệu Hiên, anh mời nữ giúp việc lúc Phi Đồng còn bé tới chăm sóc mẹ con hai người, còn anh chuyển đến công ti ở.
Tĩnh Tri không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết cô từng gọi tên Mạnh Thiệu Đình trong lúc hôn mê, cô chỉ cho rằng có lẽ Thiệu Hiên chưa hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, vì vậy, cô cũng ít khi gọi điện thoại cho anh, chỉ lúc Phi Đồng nhớ cha, cô mới gọi điện thoại thay Phi Đồng, sau khi hai cha con nói xong mới nói vài câu với anh.
Khác với ngày trước, lúc anh và cô nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt, giống như bạn bè bình thường khách khí với nhau, sau ba phen mấy bận, Tĩnh Tri vẫn chưa từng chủ động nói chuyện với anh, mà anh, cũng chưa bao giờ có ý muốn nói với cô khi đang nói với Phi Đồng.
Khi trận tuyết thứ hai của mùa đông rơi xuống, Tĩnh Tri rốt cuộc nghĩ tới anh một mình ở công ti, không biết có thể bị rét hoặc đói bụng hay không, trong lòng lo lắng, bệnh tình lại chuyển biến tốt đẹp, cô tự mình thu dọn quần áo dày của anh rồi lái xe tới công ti.
Nhân viên lễ tân của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên vẫn là người cũ, hai người nhận ra nhau, thổn thức hàn huyên vài câu, cô ấy nói cho Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Hiên ở trong phòng nghỉ xử lí công việc, vẫn là phòng lúc trước, Tĩnh Tri nói lời cảm ơn, cầm quần áo vào thang máy đi lên tầng.
Thiệu Hiên đang làm việc, cơm trưa đặt ở ngoài vẫn để bên cạnh, đã nguội nhưng anh không chú ý ăn, Tĩnh Tri gõ cửa, nghe thấy anh nói vào đi mới đẩy cửa bước vào, trước mặt anh, tài liệu lộn xộn chất đầy, vì bận nên không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu: "Có việc?"
Tĩnh Tri nhìn anh, phát hiện anh gầy đi một vòng, tóc hơi rối, râu cũng không cạo, có vẻ chán chường, trong cổ họng cô có chút chua chua, sau hồi lâu, mới ho nhẹ một cái, "Thiệu Hiên, là em"
Mạnh Thiệu Hiên chợt ngẩng đầu lên, ngay tại một khắc nhìn thấy cô, đáy mắt anh bắn ra ánh sáng khiếp người nhưng ánh sáng kia cũng chỉ có trong một cái chớp mắt ngắn ngủi rồi rất nhanh đã biến mất không còn, anh xiết chặt bút trong tay, hầu kết hơi nhấp nhô, sau một lát, trên mặt là trầm tĩnh như nước, khi anh nhìn cô, trong mắt mang theo nhàn nhạt sầu bi, chỉ một lời nói, Tĩnh Tri đã phát hiện anh khác trước.
"Có chuyện gì sao?" Anh buông bút xuống, hơi ngả người về phía sau, tịch mịch mở miệng.
Tĩnh Tri cảm giác có chút xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười, tiến lên vài bước: "Em thấy tuyết rơi nên đưa cho anh mấy cái quần áo dày."
"Không cần, anh tự mua được." Anh rũ mắt xuống, mở máy tính ra, tiếng khởi động của máy phá vỡ cục diện xấu hổ giữa hai người, nụ cười trên mặt Tĩnh Tri dần dần cứng lại, 'ồ' một tiếng, "Vậy em đi trước."
Quay người, mở cửa.
Lại nghe sau lưng có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, eo bị cánh tay rắn chắc giữ chặt, cần cổ rõ ràng có hơi thở ấm áp truyền đến, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng chầm chậm, mà đôi tay bên hông kia, dần dần xiết chặt rồi lại xiết chặt.
Bả vai Tĩnh Tri chậm rãi thả lỏng, khẽ thở dài.
"Vợ à, em không dẫn anh về sao?" Giọng Thiệu Hiên hơi khàn khàn, tim đập thình thịch, kề sát trái tim cô.
Nhiệt độ cơ thể anh nóng hổi, nhưng cô lại lạnh lẽo, xoay người ở trong gông cùm xiềng xích của anh, bình tĩnh không gợn sóng nhìn anh: "Thiệu Hiên, chúng ta về nhà, em có mấy lời đang muốn nói với anh."
"Nói cái gì?" Anh cười toét miệng, nhún nhún vai, cúi đầu nhìn cô, sợ hãi cũng lan tràn trong lòng.
Tĩnh Tri khẽ cắn răng, trong lòng giãy dụa khiến cô khó nói nên lời, nhưng vẫn cố mở miệng: "Thiệu Hiên, em, em không..."
"Đợi một chút, Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Hiên giống như không nghe thấy lời của cô, anh vỗ đầu, hoảng hốt xoay người sang chỗ khác, bước đến sau bàn công tác: "Tử Tích muốn anh gửi cho một phần tài liệu khẩn cấp, em chờ chút nhé!"
Tĩnh Tri chán nản rũ vai xuống, dũng khí khó nổi lên chợt biến mất không còn bóng dáng, cô có chút tiếc nuối, rồi lại thở dài một hơi, nghĩ theo kiểu đà điểu, có thể kéo trong chốc lát cũng tốt.
"Đúng lúc em muốn đi công ti, hôm nay trưởng phòng có gọi điện thoại tới, nói nếu em tốt rồi thì đi làm, thế này nhé, tối nay anh tan tầm thì về nhà, đến lúc đó nói chuyện sau là được"
"Được, vậy có cần anh đưa em đi không?" Mạnh Thiệu Hiên ngẩng đầu lên sau máy tính, vẻ mặt ân cần.
"Không cần, em có thể lái xe." Tĩnh Tri nói xong, vừa định đi ra thì cảm thấy túi trong tay nặng trịch, cô hơi do dự, Thiệu Hiên đã mở miệng: "Vợ à, anh lạnh chết rồi, em phải để quần áo lại chứ, lúc anh tan việc mới có mà mặc."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh rũ mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú, dưới ánh sáng đèn huỳnh quang sáng ngời và không mất nhu hòa, ngũ quan (năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình) như ngọc tỏa ra ấm áp rực rỡ, khiến tim cô chua xót, thiếu chút nữa thì khóc òa lên.
Gặp thoáng qua một khắc này, ai có thể nghĩ đến, một đời chính là như vậy.
"Được, anh mặc nhiều vào, đừng để bị cảm, lúc buổi tối về thì lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, em và Phi Đồng chờ anh về dùng cơm."
Cô lẩm nhẩm xong, anh từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, cười nhưng môi chỉ hơi cong: "Được, em yên tâm."
Cô gật gật đầu, cười lại với anh, xoay người kéo cửa bước ra ngoài.
Anh đẩy máy tính ra, trầm mặc hồi lâu, trăm mối ngổn ngang, đột nhiên đấm vào đầu mình, trên bàn công tác to như vậy, có để một tờ báo, ở đầu báo có viết tin tức - Nhị công tử tập đoàn Mạnh thị và thiên kim danh môn Giang Nam xác định tình cảm, quan hệ thông gia của nhà có quyền chắc chắn tạo nên sóng gió tài chính...
Trên tấm ảnh có hai người, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, y như là chim non nép vào người rúc vào ngực anh cười xinh đẹp, còn khuôn mặt của người đàn ông, lộ ra ý cười dịu dàng, lưu luyến, bàn tay ôm cô gái có lực và mềm mại, quả là một cặp đẹp đôi!
Cô ấy yêu anh như thế, anh hai, anh lại cầm tay người khác nhanh như vậy, nếu nói khi cô ấy bệnh nặng còn gọi tên anh, tôi còn từng muốn buông tay nhưng lúc này, không bao giờ có ý đó nữa, bởi vì anh bạc tình bạc nghĩa thế này, căn bản không xứng có được cô ấy!
Dù cô ấy yêu anh, tôi cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay
lần nữa.
*****************
"Như vậy có được hay không? Có cần kề sát hơn không? Ơ kìa, anh không cần trưng cái bản mặt quan tài đó đâu, tôi không nợ tiền anh, một hoàng hoa khuê nữ là tôi hết bị anh ôm rồi hôn, có thiệt thòi cũng là tôi đó? Nhìn vẻ mặt anh không tình nguyện kìa, bộ dáng tôi cũng như bông sen, còn anh, hừ! Nhìn đi, ánh mắt nhìn tôi phải dịu dàng, mềm mại, biết thế nào là dịu dàng không? Nè, nè, không phải mắt cá chết đâu... Ôi mẹ ơi, phục anh rồi đó, tôi đầu hàng, Nhị thiếu gia, ngài coi tôi thành Phó Tĩnh Tri đi, đúng, đổi khuôn mặt của tôi thành cô ấy, tôi - Móa! Thật sự là tức chết tôi mà!"
Tô Linh đẩy anh ra, bàn tay nhỏ bé run rẩy, thở hổn hển, Mạnh Thiệu Đình không hiểu vì sao bị cô đẩy, lảo đảo, hơi giận dỗi nhìn cô: "Cô là một cô gái, sao có thể mở miệng nói mấy từ tục tĩu như vậy!"
"Thì sao? Tôi thích đấy, tôi cứ nói tục đấy! Anh không nhìn quen à? Hừ, tôi cũng đâu có nhìn anh thuận mắt, một người đàn ông trưởng thành lại vì một cô gái, muốn chết muốn sống, chả phải quá không có tiền đồ sao ~ ~ ~ ~!"
Tô Linh nhìn anh, trở mặt nói, dương dương đắc ý rung đùi, Mạnh Thiệu Đình bị cô làm cho bực bội, sắc mặt trắng bệch, sau hồi lâu, chợt cười lạnh, học theo giọng điệu của cô nói: "Hay cho một cô gái, níu níu kéo kéo theo đuổi đàn ông, không thành thì khóc muốn chết đi sống lại, thiếu chút thì khóc ầm trên máy bay, không phải quá mất mặt sao ~ ~ ~ ~!"
"Anh - Mạnh Thiệu Đình! Đồ khốn nạn nhà anh, sao anh có thể như vậy chứ? Tôi tốt bụng tới giúp anh, anh còn vạch trần vết sẹo trong lòng tôi! Nhà họ Mạnh các người, không có ai là tốt! Anh ta từ chối tôi, đó là vì anh ta có mắt như mù, mắt không thấy ngọc nạm vàng, mắt chó nhìn người thấp, vì mắt anh ta bị mù, vì anh ta không có đầu óc, vì anh ta..."
"Anh ta kém như vậy, sao cô còn thích đến chết đi sống lại? Chẳng lẽ cô cũng không có đầu óc?" Mạnh Thiệu Đình thấy mắt cô đỏ au, bộ dáng sắp khóc, giọng cũng mềm đi mấy phần: "Linh Linh, anh ta từ chối cô là chuyện tốt, dù sao, anh ta đã đính hôn rồi, hơn nữa, anh ta thực không hợp với cô."
"Sao lại không hợp với tôi rồi hả? Anh không biết câu lâu ngày sinh tình sao?" Tô Linh trừng to mắt, méo miệng, hình như thật sự muốn khóc.
"Người này rất phức tạp, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu, nếu cô và anh ta ở cùng nhau, sẽ bị thiệt đấy..."
"Anh ghen tị! Bởi vì anh nông cạn, cho nên anh ghen tị người khác phức tạp!" Trong lòng Tô Linh không thoải mái, không thích người khác đánh giá anh như vậy, làm gì có ai đã phức tạp từ nhỏ? Nếu anh giống Mạnh Thiệu Đình, trưởng thành trong sự tâng bốc của người khác, sao anh lại có bộ dáng thâm trầm, nội liễm (sống nội tâm) như bây giờ?
"Được rồi được rồi, mới nói với nhau vài câu, phóng viên đã tới rồi, Linh Linh, cô đi trang điểm lại một chút đi." Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dạng cô hùng hổ nhưng đáy mắt lại lộ ra sầu bi, tâm không đành lòng, vội đổi đề tài khác.
Tô Linh ừ một tiếng, quay người tiến vào phòng trang điểm, lại vẫn không nhịn được khóc một lúc, khi đi ra, vành mắt vẫn còn hồng hồng, phóng viên chụp hình được dịp lan tin đồn: nào là nước mắt cảm động rơi ở hiện trường, rồi còn tình cảm sâu sắc khiến trời đất cảm động....
Mấy người nhà họ Mạnh thấy, mỗi người một tâm trạng, Mạnh phu nhân và Mạnh Chấn Tông đương nhiên vô cùng vui vẻ, lúc Mạnh Thiệu Tiệm thấy tin tức trên báo lại sửng sốt một chút.
Tình cảnh ngày đó còn hiện rõ mồn một trước mắt, sau khi Tô Linh rời khỏi, anh đã ngủ không ngon mấy buổi tối, không ngừng nhớ đến tình cảnh ấy, lâu lâu dần thành thói quen, mỗi khi anh suy nghĩ vấn đề này, điểm xuất phát vẫn là lòng nghi ngờ, sau khi thấy tin tức, cuối cùng anh đã khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.
Quả nhiên cô vì thằng hai mới làm việc kia, khóc rồi hôn anh, nói mình thích anh, chẳng qua chỉ là một âm mưu đã vạch sẵn, xem đi, chỉ mới trong chốc lát, cô và Mạnh Thiệu Đình đã như hình với bóng rồi, thiệt cho anh còn thiếu chút thì tin tưởng, thiệt thòi anh còn lo cho cô mãi.
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Tiệm đóng băng, dường như không nhìn ra thần sắc nơi đáy mắt, anh sống nội tâm, dễ dàng không lộ cảm xúc, nhưng giờ phút này không biết vì sao, đáy mắt lại âm trầm, tờ báo trong tay bị anh hung hăng vo thành một nắm trong vô thức, phẫn nộ nhưng chính anh cũng không biết, rốt cuộc sự phẫn nộ này là vì sao!
*****************************
Thức ăn sớm đã đặt trên bàn, Phi Đồng cũng ôm bụng ồn ào kêu đói lắm rồi, kim đồng hồ đã chỉ vào số chín nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh thì không bắt máy, Tĩnh Tri cũng không biết số Kiều Tử Tích lại không có biện pháp mặc kệ Phi Đồng ( Tĩnh Tri cố ý cho người giúp việc nghỉ), chỉ đành ngồi kiên nhẫn đợi.
Cho Phi Đồng ăn cơm trước, dỗ nó ngủ xong, Tĩnh Tri mang đồ ăn hâm nóng mấy lần nhưng Mạnh Thiệu Hiên còn chưa trở lại, cô ngồi xuống ghế sa lon mở T V chờ anh, không biết qua bao lâu thì dựa vào ghế ngủ mất, đêm đã khuya, tuy đã bật lò sưởi nhưng chỉ mặc mỗi áo bông vải nên lúc tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Không nhịn được chà chà xát xát cánh tay, đầu tỉnh táo lại, có cơn đau âm ỉ, cuống họng cũng khó chịu giống như bị hỏa thiêu, cô ho một tiếng, rót một cốc nước, uống hết mới cảm thấy đỡ hơn chút, trong phòng khách đèn và lò sưởi vẫn bật, Tĩnh Tri còn cảm thấy buồn ngủ, vô ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đồng hồ đã báo sáng rồi, Thiệu Hiên còn chưa trở lại? Không phải là lái xe khi tuyết rơi nên có chuyện rồi chứ?
Tĩnh Tri sợ hãi đứng phắt dậy nhưng không ngờ đụng phải cái gì đó trên đất, cô cúi đầu kiểm tra, thì ra là một tờ báo, không nhịn được mà giật mình, báo? Cho tới giờ cô chưa bao giờ đặt báo mà?
Cúi người nhặt tờ báo lên, tùy tiện lướt qua lại chợt giật mình ngay tại chỗ.
Tờ báo Tứ Tứ Phương Phương bị vò nát, ngay đầu trang là là dòng chữ ngay ngắn, một cái ảnh to ở giữa và mấy ảnh nhỏ xung quanh, đều là ảnh hai người chụp chung.
Mạnh Thiệu Đình, chụp ảnh chung với một cô gái trẻ tuổi.
Tĩnh Tri giật mình cầm báo, ngơ ngác ngồi xuống, từ từ đọc hết, trong báo nói, ngoài trai tài gái sắc, một cặp ông trời tác hợp nên, thì còn vài tin tức xấu, chỉ trích anh lăng nhăng, quá nhiều phụ nữ....
Quá nhiều phụ nữ...
Đắng chát dần dần bao phủ trái tim Tĩnh Tri, phụ nữ của anh, cho tới giờ đều rất nhiều, mà cô, cũng chỉ là một người tầm thường nhất lại không có sắc đẹp, gặp mặt cách đây không lâu, anh còn lộ vẻ lưu luyến không rời, nhưng bây giờ, chỉ mới một thời gian ngắn ngủn, bên cạnh anh đã có người mới xinh như hoa.
Cô gái trẻ tuổi này chắc là Tô Linh rồi, Tĩnh Tri sững sờ nghĩ, lời ngày đó nghe được như đang quanh quẩn tai cô, quanh hốc mắt khó chịu như bị châm bạc đâm vào, tuyến lệ đau âm ỉ, nhưng thế nào cũng không có nước mắt.
Bọn họ... Nhanh như vậy đã ở cùng một chỗ ha, Tĩnh Tri bỏ báo xuống, lung la lung lay đứng lên, cô đẩy cửa phòng ngủ rồi đi vào, lại không dừng lại, đi một mạch tới ban công, kéo cửa thủy tinh ra, gió lạnh gào thét mạnh mẽ đi vào, bông tuyết xen lẫn hạt tuyết nho nhỏ đập vào mắt đau dữ dội, chân bước ra ngoài, tuyết rơi bay lả tả phủ kín đất trời, một mảnh trắng xoá thực sạch sẽ.
Chàng trai cho cô xây dựng lại Tĩnh Viên, móc phổi yêu cô thật lòng, cuối cùng đã hết hi vọng, cuối cùng dưới sự tra tấn dày vò, dưới sự tuyệt tình và ích kỷ của cô đã hoàn toàn buông tay cô, anh sẽ không đợi cô nữa, cũng sẽ không tiếp tục yêu cô, từ nay về sau, đúng là cách nhau tận chân trời, hai bên cùng quên nhau.
Tay chạm vào rào chắn lạnh buốt, nhưng cô không thấy lạnh, ý thức trống rỗng đứng đó, thì ra, thì ra từ khi nào không rõ, từ khi cô trì độn chà đạp sự chân thành của anh, cô đã lặng lẽ nhốt anh vào sâu trong tim, chỉ là, khi hiểu ra đã quá muộn, vô cùng muộn!
Chung quy, cô và anh đã lướt qua quá khứ, tình yêu của họ… đã đi qua!
Thiệu Hiên bước đi không tiếng động, cô nhìn tuyết bay đầy trời, còn anh nhìn bóng lưng của cô, cô bắt đầu truy đuổi bóng hình người khác, còn anh cũng trước sau như một đuổi theo hình dáng của cô.
Kể từ mối tình đầu ngây thơ khi lên chín không biết gì, đến tình trạng lòng lạnh lẽo như trăng bây giờ, anh không biết chờ đợi và theo đuổi, liều lĩnh của mình, còn có ý nghĩa hay không! Nếu cô hết hi vọng, anh sẽ không để ý cứ coi giữ cô như thế này, chờ cô dần dần quên mất người kia trong dòng năm tháng buồn chán, cùng nắm tay nhau cả đời...