Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Dù Sao Cũng Phải Ở Cùng Một Chỗ


trước sau

Ý cười trên mặt anh dần dần đọng lại, đôi mắt gắt gao nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Chuyện này, không được nói cho Tĩnh Tri, nghĩ biện pháp giấu diếm cô ấy, còn có..."

Bàn tay Thiệu Hiên đột nhiên siết chặt bả vai của anh, ý cười bên môi chua sót làm cho người ta tan nát cõi lòng: "Giúp em chăm sóc bọn họ thật tốt, nếu bọn họ có một chút không tốt, em quyết không tha cho anh, cho dù anh là anh em!"

"Em yên tâm." Thiệu Đình trở tay nắm lấy tay anh, đôi mắt cũng phát sáng kỳ lạ: "Em cần phải bình yên trở về, bằng không, con trai cũng bị anh nuôi đến quên mất em, vậy sẽ thiệt thòi rất lớn!"

Đổi thành Mạnh Thiệu Hiên cười to, đắc ý nhíu mày nói: "Anh đừng mơ mộng hảo huyền, đấy là con em!"

Mạnh Thiệu Đình khẽ cười, đáy mắt hình như có chút chua xót: "Qua bên kia không thể sánh bằng ở trong nước, cường long vẫn còn không ép Địa Đầu Xà, mặc kệ như thế nào, nếu như chuyện có thể dùng tiền bạc giải quyết, thì không tính là việc khó, nếu như đối phương cầu tài, thì tận lực dùng tiền bạc cố gắng đừng tranh chấp, ngộ nhỡ đối phương không phải vì tiền bạc mà là vì trả thù, ngàn lần đừng kích thích, cùng thuộc hạ bàn bạc cho thật tốt, tuyệt đối không thể hành động theo tình cảm, bảo vệ mình tốt mới là quan trọng nhất, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt!"

"Em biết, em sẽ nhớ kỹ, anh, anh yên tâm đi." Mạnh Thiệu Hiên hình như có chút động lòng, anh gắt gao cắn chặt răng, bỗng nhiên bướng bỉnh mỉm cười: "Làm sao giống như giáo huấn trẻ con vậy."

"Em vốn nhỏ hơn anh rất nhiều, Tĩnh Tri cũng lớn hơn em bốn tuổi."

"Đúng, em vẫn đều là trẻ con, bây giờ, rốt cuộc em muốn học lớn lên, học làm chút gì."

"Anh..." Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt có vài phần giống với mình, rồi lại hoàn toàn không giống, anh ấy rất thành thục, cứng cỏi, luôn kiên trì cho đến bây giờ cũng không buông tay, một khi đã nhận thức đúng một chuyện, thì sẽ không quay đầu, bá đạo mà lại không kiêu căng như vậy, chịu đựng mà lại không yếu đuối, anh phải rèn luyện mất bao lâu, mới có thể giống như anh ấy đây?

"Anh, cô ấy rất nhớ anh, vẫn, rất nhớ anh."

Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi buông tay ra, ý cười trên mặt anh nặng nề nhưng lại như được giải thoát, sáng lạn mà lại thê lương, anh không nhìn nữa, xoay người yên lặng đi ra khỏi phòng.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, anh chạy như bay một đường, lời nói của Thiệu Hiên còn đang không ngừng nhảy nhót ở trong đầu anh “cô ấy rất nhớ anh, vẫn, rất nhớ anh...”

Trong lòng không có cách nào khống chế được kích động cùng ngọt ngào như tràn lan mà ra, anh hận không thể lập tức chắp cánh bay đến cạnh cô, không bao giờ muốn buông tay cô ra nữa! Thì ra không phải chỉ có một mình anh đau khổ, tối hôm đó khi anh nghe được cô gọi tên anh, anh nên tỉnh táo lại, trong lòng cô có anh, vẫn luôn có!

Giống như, trong lòng anh cũng có cô, cho đến bây giờ vẫn luôn có.

Hôm nay là ngày Tĩnh Tri xuất viện, gọi điện thoại cho Thiệu Hiên vẫn không thông, Tĩnh Tri từ chối ý tốt muốn đến đón cô cùng Phi Đồng của Bình Bình, nếu thân thể của cô đã khỏe, tự nhiên sẽ không cần người khác phụ giúp nữa, lái xe về nhà cũng không có gì.

Khi dắt Phi Đông ra khỏi bệnh viện, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên người, khiến cho tâm tình cũng tốt lên, Tĩnh Tri vừa đi ra ngoài, thì có một chiếc taxi ở bên cạnh ân cần mở ra, cô vẫn không nghĩ nhiều, ôm Phi Đồng lên xe, sau đó cũng khom lưng ngồi lên.

Xe nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi ra ngoài chưa được 2 phút, lái xe bỗng nhiên cho xe chạy chậm lại, dừng ở trước cửa hàng gần ven đường, vẻ mặt thống khổ ôm lấy bụng: "Tiểu thư, tôi có chút không thoải mái, xin cô chờ tôi một chút có được không?"

Tĩnh Tri có chút không vui, nhưng lại không đành lòng gật đầu: "Vậy anh nhanh lên."

Lái xe liên tục cảm ơn, ôm bụng xuống xe chạy thẳng đến nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa, Tĩnh Tri với Phi Đồng ngồi ở trong xe, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh, ấm áp vui vẻ, làm người ta cảm thấy được an lòng, quay đầu, nhìn quán nhỏ bán bánh bao thịt ở bên ngoài, Tĩnh Tri chọc chọc Phi Đồng: "Mẹ mua cho con, có muốn ăn không?"

Phi Đồng quay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, có cô gái nhỏ rất xinh đang cầm bọc bánh báo nóng hầm hập và thu tiền, bé lại lắc đầu: "Mẹ, con không muốn ăn, con muốn về nhà, con nhớ ba, tại sao ba không đến đón chúng ta?"

Tĩnh Tri không biết nên nói với con trai như thế nào, dứt khoát mở cửa xe đi ra ngoài: "Mẹ mua bánh bao cho con ăn." Cô mở cửa xe, cúi đầu lấy tiền lẻ trong ví tiền chậm rãi đi về phía quán nhỏ, còn chưa đến gần, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng phanh gấp chói tai, cô kinh hãi quay đầu, cánh tay lại bị người ta bắt được, sau đó lôi kéo về phía sau, tiếp theo cả người cô đã bị ai đó gắt gao ấn vào trong ngực! Lập tức liền nghe thấy một tiếng phịch của vật nặng rơi xuống đất...

Tĩnh Tri không rảnh bận tâm, quá sợ hãi liều mạng giãy giụa, lại nghe thấy tiếng người nọ ôm lấy cô vừa dồn dập mà hoảng sợ vang lên: "Tĩnh Tri, là anh, là anh, em làm anh sợ muốn chết! Ông trời phù hộ, em không có việc gì, em không có việc gì!"

Động tác vặn vẹo đá đạp lung tung của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, ngẩng đầu, thì thấy khuôn mặt Mạnh Thiệu Đình trắng bệch lại khẩn trương, cô có chút giật mình, chỉ cảm thấy mình giống như còn ở trong mơ: "Anh, làm sao anh lại ở đây? Vừa rồi phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Ai nha, công nhân của chúng tôi đã nhìn xem phía dưới có ai không rồi mới ném xuống dưới, hơn nữa, bảng hiệu plastic nhỏ như vậy nện vào người cũng sẽ không chết, ngạc nhiên..."

Một bên có một người trung niên hơi ồn ào, Tĩnh Tri quay đầu nhìn, thì thấy cách chỗ mình vài thước, có một bảng hiệu plastic dài hai ba thước nằm ở đó, lúc này cô mới tỉnh táo lại, cũng không nhịn được hé miệng cười một tiếng, trừng mắt nhìn anh, giận dữ: "Còn không buông tay! Cách xa em ra, nhìn anh ngạc nhiên..."

Nhưng anh gắt gao ôm lấy cô không buông, giọng nói giống như thở dài vang lên ở bên tai cô: "Không biết thế nào, từ xa anh đã nhìn thấy em, lại thấy có người muốn ném bảng hiệu kia xuống dưới, trong lòng anh liền hoảng sợ, em còn nhớ không? Khi chúng ta mới vừa kết hôn ... Cũng là như vậy, cũng là con phố, cửa hàng, cũng có bảng hiệu muốn rơi xuống... Nhưng một lần kia, là em ôm lấy anh thay anh bị thương, trên lưng em còn bị chảy máu đầm đìa... Tĩnh Tri... Anh vừa rồi... Rất sợ, rất sợ..."

Anh lại càng căng thẳng ôm cô một cái, cằm đỡ ở trên đỉnh đầu cô khẽ cọ: "May mắn, chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc..."

Tĩnh Tri bị sức lực của anh ôm làm xương cốt cả người dường như cũng muốn gãy, cô đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy anh: "Anh buông ra trước, đang ở trên đường cái ..."

Mạnh Thiệu Đình nhìn cô ở trong ngực mình, đôi má đỏ bừng, chỉ cảm thấy, phong cảnh xinh đẹp nhất thế giới, cũng không bằng cái này, anh nhịn không được động tình, cúi đầu muốn hôn cô, lại nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng, trên đường phố kèm với tiếng rít tiếng loa còn vang lên tiếng thét chói tai của một nhóm người đang sợ hãi...

Tĩnh Tri cũng nhịn không được nhìn lại, vừa nhìn thấy đã sợ ngây người, ở phía xa có một chiếc xe phát điên giống như đang đua xe chạy đến, nhưng lại lao thẳng về phía chiếc xe taxi mà cô vừa mới ngồi!

"Tĩnh Tri, mau tránh
ra!" Mạnh Thiệu Đình kéo cô muốn né tránh sang một bên, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, hất tay anh ra muốn tiến lên, chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, sắc mặt cô tái mét, chỉ là gắt gao níu lấy cánh tay anh, run rẩy dường như nói không ra lời: "Phi Đồng, Phi Đồng ở bên trong... Phi Đồng của em... Vẫn ở trong xe..."

Mạnh Thiệu Đình trong nháy mắt giật mình ngay tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã bình tĩnh trở lại, lấy tay đẩy Tĩnh Tri về phía an toàn, rất nhanh anh đã chạy về phía xe taxi...

Tĩnh Tri toàn thân run rẩy, lại khóc không được, cô mở to hai mắt nhìn bóng lưng của anh, liều mạng lắc đầu, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, không còn kịp rồi, chiếc xe kia đã sắp xông tới rồi...

Nhưng động tác của anh lại mạnh mẽ vô cùng, mở cửa xe, ôm lấy Phi Đồng, xoay người muốn chạy, chiếc xe điên kia giống như đụng vào chỗ cửa xe taxi từ một bên khác...

Trong đám người tức thì phát ra tiếng sợ hãi, lực chiếc xe kia xông tới rất lớn, mà Mạnh Thiệu Đình với Phi Đồng vẫn chưa kịp chạy đi nên trong nháy mắt đã bị chiếc xe đụng văng vào trên rào chắn...

Mạnh Tiệu Đình chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như đều bị chiếc xe kia va chạm đè ép vào rào chắn trào ra bên ngoài cơ thể, anh liều mạng nuốt mùi máu tươi đang cuồn cuộn trong cổ xuống, nơi bả vai lại truyền đến cảm giác đau đến khó nhịn, cúi đầu nhìn, thì ra kính chiếu hậu gãy lìa, cứng rắn xuyên qua xương bả vai của anh... Thân thể hơi động một chút thì anh đã đau muốn bất tỉnh, nhưng ngay lúc nguy hiểm kia, anh vẫn theo bản năng bảo vệ đầu và thân thể của Phi Đồng, giờ phút này nhìn lại, thấy đứa bé dường như đã bị dọa đến u mê chỉ trừng hai mắt thật to, ở trong lồng ngực mình run rẩy không ngừng, trong lòng anh buông lỏng, máu trên vai liên tục trào ra, đầu của anh đã choáng váng mắt hoa dường như không chịu nổi nữa, máu làm ướt một mảng lớn quần áo của Phi Đồng, đứa bé đúng là bị dọa đến khóc lên, anh nghe thấy tiếng khóc vang lên, cuối cùng hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong cổ họng ngòn ngọt, mùi máu tươi nồng đậm đầy rẫy ở trong miệng, trước mặt anh bỗng tối sầm, liền chống đỡ không nổi ngất đi...

"Thiệu Đình... Thiệu Đình..." Tĩnh Tri khóc đến toàn thân mệt lả, trơ mắt nhìn xe cứu thương đến đưa anh với Phi Đồng lên, nhưng cô ngay cả sức lực đi qua cũng không có, toàn thân anh đều là máu, trời lạnh như thế, quần áo mặc dầy như thế, nhưng máu vẫn ướt đẫm quần áo của anh... Xe taxi bị đụng đến biến dạng, có phải anh cũng không sống nổi không?

Tĩnh Tri thất tha thất thểu chạy hai bước, lại liếc mắt thấy tài xế gây chuyện đứng ở bên cạnh xe ủ rũ bị cảnh sát đè lại, lý trí cô bỗng nhiên biến mất, như là điên rồi tiến lên, trực tiếp đi lên đánh mấy bạt tai, lại chưa hết giận cào ở trên mặt người kia, nước mắt trên mặt cô, ánh mắt đỏ ngầu, cả người đều phẫn nộ vặn vẹo hết đá lại cào vào người kia: "Nếu anh ấy có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho anh! Không tha cho anh! Đồ khốn nạn... Bại hoại! Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh!"

Thấy cô đã phát tiết ra ngoài, mới có cảnh sát đi đến ngăn cô lại, hai mắt Tĩnh Tri vẫn như lửa, trừng mắt nhìn người tài xế kia, chỉ lo nghĩ muốn tiến lên hung hăng đạp người nọ mười mấy cái!

"Tiểu thư, cô có muốn đi theo đến bệnh viện không?" Cảnh sát thấy cô không khống chế được cảm xúc của mình, vội vàng mở miệng hỏi, xe cứu thương đã bắt đầu thổi còi, lúc này Tĩnh Tri mới kịp phản ứng, gạt bỏ tay cảnh sát ra, lảo đảo đuổi theo...

Anh nằm ở trên cái giường đơn giản, bác sỹ đang khẩn cấp xử lý miệng vết thương cho anh, Phi Đồng cũng được một người y tá trẻ tuổi ôm vào trong ngực, đứa bé bị dọa lạnh run, vừa thấy Tĩnh Tri đi lên liền khóc lên bổ nhào đến muốn cô ôm ấp, Tĩnh Tri không rảnh bận tâm đến bé, nhưng cũng đau lòng, đành phải miễn cưỡng ôm bé nhẹ nhàng dỗ dành vỗ về vài tiếng, muốn bé dần dần yên tĩnh trở lại...

Tay anh buông xuống ở bên giường, máu tụ ở đầu ngón tay như chân trâu, không ngừng chảy xuống phía dưới, cô ôm Phi Đồng, một bên nước mắt không ngừng chảy lo lắng nhìn anh, tiếng khóc vừa nặng nề mà lại đè nén, khiến Phi Đồng sợ hãi mở to hai mắt nhìn, nước mắt lưng tròng cũng cầm lấy ống tay áo của cô mà khóc theo...

Rốt cuộc Tĩnh Tri nhịn không được, lập tức ôm chặt con trai, vùi mặt ở trên người mềm mại nho nhỏ của bé, nghẹn ngào khóc lên...

Xe dừng lại, anh lập tức được y tá dùng cáng cứu thương đẩy ra, Phi Đồng cũng được người khác ôm đi làm kiểm tra, trong hành lang vắng vẻ, chỉ để lại một mình cô, một đám người vội vã bước đi, đèn phòng cấp cứu màu đỏ sáng lên, làm sức lực cả người cô như bị rút hết, mềm nhũn ngồi sững ở trên ghế dài...

Nếu anh chết thù cô phải làm sao bây giờ? Nếu anh chết, cả đời này cô phải làm sao bây giờ? Cô sống không nổi nữa, cô còn sống cũng không có ý nghĩa, đúng, nếu anh chết, cô cũng sẽ chết, mất anh, cô cũng không còn ý nghĩa để sống, tóm lại, mặc kệ như thế nào, sống chết cô cũng sẽ đi theo anh, anh sống, cô cũng sống, anh chết, cô cũng chết theo, sinh không cùng ngày thì chết phải cùng chôn, cô muốn nói cho Bình Bình, nói cho An Thành, phải chôn hai bọn họ cùng một chỗ, đốt thành tro để ở trong một cái hộp... Ngàn vạn không muốn đến khi chết mà bọn họ vẫn còn phải tách ra...

Cô suy nghĩ lung tung, nước mắt lại chảy ra giống như từng phút từng giây cũng không có dừng lại, cô muốn lớn tiếng khóc, lại phát không ra tiếng, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt như vậy, cô hối hận, cô hối hận khi không thể đánh cho mình mười mấy bạt tay! Vì sao cần phải đợi đến khi anh ấy chết đi thì cô mới bằng lòng thừa nhận là cô quan tâm và yêu anh đến như vậy, cô hoàn toàn không có cách nào mất đi hay rời khỏi anh?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện