Vì sao cần phải đợi
đến khi anh ấy chết đi thì cô mới bằng lòng thừa nhận là cô quan tâm và
yêu anh đến như vậy, cô hoàn toàn không có cách nào mất đi hay rời khỏi
anh nữa rồi?
Thiệu Đình... Cả người Tĩnh Tri đau đến giống như co giật. Cuộn lại ở một chỗ, cô níu lấy tim của mình, co rúm lại ở trên ghế dài lạnh như băng, một hàng lệ nóng không khống chế được lại chảy
xuống...
Không biết là ban ngày hay đêm tối, thỉnh thoảng sẽ có
người hoặc tập tễnh hoặc là vội vàng đi qua đây, cô chỉ ôm đầu gối ngồi ở chỗ kia, đôi mắt đen nhánh sớm đã khóc đến sưng đỏ không mở ra được,
nhưng lại vẫn cố chấp nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng như cũ.
Đã qua lâu như vậy, tại sao anh còn chưa ra? Trong lòng mơ hồ bất an, rồi lại ép mình không nên suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ là bị thương, chảy rất
nhiều máu mới có thể hôn mê bất tỉnh, thân thể anh luôn luôn tốt như
vậy, lại thường xuyên rèn luyện, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không
may, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may!
An ủi bản thân như vậy, nhưng vẫn hoảng loạn, sợ hãi như vậy, đã rất lâu cô chưa từng có cảm giác này.
Từ khi ba qua đời, đến khi Tĩnh Viên bị phá hủy, rồi đến mẹ rời đi, gả cho Thiệu Hiên, trong hôn lễ bị anh cướp đoạt, cô đã sớm cho rằng, cô cả
đời này, bất luận phát sinh chuyện gì nữa, cô sẽ không cảm thấy sợ sệt
cùng hoảng hốt nữa, nhưng giờ phút này, trong đầu cô không ngừng nghĩ
lại dáng vẻ anh tiến lên ôm lấy Phi Đồng, anh bị xe hất văng lên trên
hàng rào chắn phía sau, toàn thân đều là máu tươi, dáng dấp cao lớn và
thân thể của anh cho đến bây giờ cũng không ngã xuống, giống như một vị
thần sống nằm bất tỉnh ở chỗ đó, dường như chỉ cần khẽ đụng sẽ vỡ nát,
cả người cô bỗng nhiên như bị rút đi xương cốt, không đứng vững được
nữa.
Chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh tỉnh lại, cô sẽ không rời khỏi anh nữa, cô muốn đi nói cho anh, chính miệng nói cho anh, cô quan
tâm anh, cô... yêu anh!
Lòng Tĩnh Tri đau đến khó chịu, lại một
hàng lệ nhịn không được mãnh liệt tràn ra, cô cúi thấp đầu, vùi mặt ở
trong lòng bàn tay lạnh lẽo, không dám đụng vào ánh mắt bỏng rát đau
đớn, cô không thể cứ khóc mãi, nước mắt của cô đã chảy quá nhiều, anh
còn sống, còn đang cấp cứu, còn chưa chết, vì sao cô phải khóc?
Tĩnh Tri không khóc, đừng khóc, chờ anh ấy tỉnh lại nhìn thấy mày như vậy,
anh nhất định sẽ đau lòng, mày đừng khóc nữa, cười một cái, anh ấy
thích nhìn mày nở nụ cười nhất, nhưng mày giống như, cho đến bây giờ
chưa từng cười thoải mái ở trước mặt anh ấy.
Dây dưa gần chín
năm, coi như những ngày ở chung chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay,
trái tim hai người cũng chưa từng đến gần nhau, cho dù đã từng chung
giường chung gối mà ngủ, nhưng hai trái tim như cách nhau muôn sông
nghìn núi, anh không dám gần thêm nữa, cô thì phong kín bản thân, giờ
phút này quay đầu nghĩ lại, nhưng không thể nhớ được một chút ấm áp cùng ngọt ngào nào thuộc về bọn họ.
Thời gian tốt đẹp và rực rỡ nhiều như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác Phó Tĩnh Tri với Mạnh Thiệu
Đình đều không có một chút yên tĩnh nào.
"Thế nào rồi?"
Mạnh phu nhân thấy người tới, lập tức đứng lên, trong tay vốn đang nắm một
cái ly thủy tinh nho nhỏ, giờ phút này bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi
nên ngón tay không tự giác nắm chặt, nơi khớp xương hiện ra một mảnh
trắng xanh, Mạnh Thiệu Tiệm lập tức đứng dậy, cúi đầu lấy cái ly từ
trong tay bà ra: "Mẹ, cẩn thận đau tay."
Mạnh phu nhân được anh
ta nhắc nhở một câu, lúc này mới tỉnh táo lại, thu vẻ mặt vô cùng lo
lắng sợ hãi lại, chầm chậm ngồi xuống, làm bộ như không có việc gì dịu
dàng hỏi: "Chuyện thế nào rồi?"
Mạnh Thiệu Tiệm không biết chuyện gì, giờ phút này thấy vẻ mặt của bà khác hẳn với ngày thường, cũng phải nghiêm túc, đôi mắt nhìn vào vẻ mặt kinh hoàng bất định của người mới
tới.
"Thưa phu nhân... Nhị thiếu, nhị thiếu bị thương đang ở bệnh viện, vẫn còn đang cấp cứu..."
"Cái gì!" Sắc mặt của Mạnh phu nhân lập tức tái mét, bà đập bàn một cái đứng lên, dáng vẻ thay đổi rất lớn, dường như lảo đảo nhào tới níu thậy chặt cổ áo của người mới tới, gương mặt kia vốn được bảo dưỡng rất tốt nhưng giờ phút này lại giống như đột nhiên già đi mười mấy tuổi, Mạnh Thiệu
Tiệm cũng kinh ngạc đứng lên, nhưng tâm tư rất nhanh chuyển động, không
nói ra một chữ.
"Làm sao Thiệu Đình lại bị thương? Các người làm
việc thế nào? Không phải là người phụ nữ cùng tên tiểu tạp chủng kia
sao? Sao lại là Thiệu Đình của tôi chứ? Nói! Nói đi!"
Mạnh phu
nhân níu lấy người nọ ra sức lung lay, vẻ mặt hung dữ dọa người, dọa
người nọ đến toàn thân run rẩy, lại một chữ cũng không nói nên lời, chỉ
sợ ngây người nhìn Mạnh phu nhân, mặc cho bà ta lắc lắc.
Mạnh
Thiệu Tiệm kinh hãi, nghe ý tứ trong lời mẹ Mạnh, bà thật sự đã phái
người đi lấy tánh mạng của Tĩnh Tri với Phi Đồng! Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình luôn luôn trầm ổn của anh lại đang rối loạn, bất chấp
tất cả, một bước tiến lên lạnh lùng tách bà ra, tuy giọng nói vẫn trầm
ổn như cũ, nhưng hơi thở lại có chút hỗn loạn, anh ta vội vã muốn biết,
chuyện này rốt cuộc đến mức nào!
"Mẹ, mẹ làm như vậy, làm sao hắn nói được?" Mạnh Thiệu Tiệm đỡ Mạnh phu nhân đang kích động há mồm thở
dốc, sau đó nói với người mới tới: "Cậu mau chóng nói rõ đầu đuôi câu
chuyện cho tôi!"
Người nọ luống cuống gật đầu, cũng không sửa
sang quần áo của mình lại, nơm nớp lo sợ nói: "Vốn đang rất tốt, nhưng
ai biết hôm nay nhị thiếu lại đột nhiên đến bệnh viện đón Phó tiểu thư,
khi anh ấy nhìn thấy xe mà chúng tôi sắp xếp chuẩn bị lao đến, lúc đó
tiểu thiếu gia vẫn còn ở trên xe, thì nhị thiếu đã liều lĩnh chạy đến,
chúng tôi cũng muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp... Kết quả... Phó tiểu
thư với tiểu thiếu gia không có chuyện gì, nhị thiếu lại bị thương nặng
còn
đang cấp cứu ở bệnh viện..."
Mạnh Thiệu Tiệm nghe đến đó, đáy lòng đang nhảy lên đã bình tĩnh lại, thở dài nhẹ nhõm, vừa muốn mở
miệng, Mạnh phu nhân được đỡ trong tay lại bỗng nhiên kêu một tiếng:
"Thiệu Đình!” rồi cắm đầu ngã trên mặt đất...
May mà Mạnh Thiệu
Tiệm đúng lúc đỡ lấy, nâng thân thể đang mềm nhũn của bà đến trên sofa
để bà nằm xuống, vội vàng kêu người đi gọi điện thoại mời bác sỹ và sắp
xếp xe cứu thương, sau khi dặn dò ổn thỏa, mới phát hiện tình huống của
Mạnh phu nhân vô cùng khác thường, tay chân bà giật giật, miệng gần như
méo lệch sang một bên, đầu óc Mạnh Thiệu Tiệm xoay chuyển rất nhanh, anh đã lớn như vậy, chuyện gì mà chưa từng thấy, chưa từng trải qua chứ,
lúc này vừa nhìn, thì đoán rằng Mạnh phu nhân đã bị trúng gió, theo bản
năng muốn làm vài động tác cấp cứu, nhưng vươn tay ra rồi lại chậm rãi
dừng lại.
Khóe môi anh ta dần hiện lên một ý cười, là ông trời
giúp anh, một khi đã như vậy, anh tội gì làm ngược ý trời? Không bằng
biết thời biết thế.
Mạnh phu nhân ngã xuống bị liệt cũng được,
cùng lắm cả đời này anh không ngại phiền phức tự mình hầu hạ bà, không
có bà, em hai sẽ ít đi một chỗ dựa vững chắc, không có bà trợ giúp,
không có bà thiên vị bất công, thì sao anh lại lưu lạc đến bước đường
này?
Lúc nhỏ anh là đứa trẻ thông minh lại hiền lành lương thiện, nhưng dần dần lớn lên, anh mới biết, trên đời này vô dụng nhất chính là lương thiện!
Đều do bà buộc anh, là bà ép anh, là bà làm quá
nhiều việc ác, là bà đã hãm hại vô số người, cho nên mới có kết cục như
hôm nay! Rõ ràng đều là con trai ruột, vì sao một người như châu như bảo còn một người lại bị giẫm dưới bùn lầy? Rõ ràng anh mới là con trưởng,
tại sao công ty của gia tộc không phải do anh thừa kế mà lại cho người
khác? Tại sao một đứa con riêng như em ba cũng có thể lấy được tình yêu
thương của ba, còn với anh thì luôn lạnh lùng, tại sao cho dù anh có làm tốt hay xuất sắc hơn nữa, cũng không có được một câu khen ngợi?
Là bà quá bất công, là bà không xứng với người làm mẹ! Không thể trách anh, không thể trách anh được!
Mạnh Thiệu Tiệm từng bước một lui về phía sau, nhưng vẫn tàn nhẫn quay mặt
sang chỗ khác, lảo đảo xoay người đi ra, mặc kệ bà nằm ở đó, mặc kệ
người mẹ đã sinh ra anh nuôi anh, còn anh ta thì coi mẹ mình như thú dữ, để bà co giật nằm ở đó lẻ loi một mình...
Mạnh Chấn Tông đang
nằm trên giường bệnh, sau khi nghe được tin tức từ chính miệng của đứa
con lớn kể ra, cuối cùng không chịu nổi đả kích này, chỉ chống đỡ được
trong phút chốc, rồi liên tục than thở vài tiếng "Gia môn bất hạnh" thì
tức giận ngất đi, ông vốn bị bệnh tật quấn thân, người đã dạo qua một
vòng quỷ môn quan mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, nhưng giờ phút
này nghe được tin tức làm cho người ta sợ hãi, thì tất nhiên sẽ không
thể chịu nổi, sau khi được cấp cứu thì đến nửa đêm mới tỉnh lại, dĩ
nhiên lúc này đã là dầu hết đèn tắt, miễn cưỡng kéo dài thêm mấy ngày mà thôi.
Vài ngày sau Mạnh phu nhân rốt cục cũng đã tỉnh lại, nhưng lại cảm thấy có phần không đúng, dáng vẻ của các bác sỹ y tá trong
phòng bệnh đều rất cẩn thận, trong lòng bà liền hoảng hốt, đầu tiên là
nghĩ đến Thiệu Đình, há mồm muốn hỏi, lại phát hiện mình nói không ra
chữ rõ ràng, hơn nữa từ khóe miệng đến cổ đột nhiên có nước miếng dính
ướt sũng, bà trừng mắt to, lại mơ hồ nói vài câu không rõ, tiếng nói
phát ra ngay cả chính bà cũng giật nảy mình!
Y tá thấy tình hình
bà không tốt, cuống quít cầm khăn tay lau nước miếng cho bà, Mạnh phu
nhân không quan tâm, vẫn quang quác nói, y tá mơ hồ nghe được một chữ
"Gương", không khỏi có chút khó xử, cô nhìn Mạnh phu nhân, lại nhìn bác
sĩ, không biết nên làm thế nào cho phải, Mạnh phu nhân bỗng nhiên đẩy cô ra, liều mạng tru lên muốn xuống giường...
Bác sỹ thấy thế, đành phải nói: "Lấy gương cho bà ấy đi, sớm muộn gì cũng sẽ biết."
Y tá giơ gương đặt ở trước mặt Mạnh phu nhân, tuy Mạnh phu nhân đã chuẩn
bị tư tưởng ở trong lòng, nhưng khi nhìn thấy cái miệng ở trong gương
lệch nghiêng sang một bên, nước miếng không ngừng chảy xuống dưới, như
một kẻ điên, chỉ có thể dùng tay trái tóm lấy cái gương ném mạnh xuống
đất, y tá giữ bà không được nên bác sỹ vội vàng gọi thêm người đến, đè
bà lại tiêm thuốc an thần, trong chốc lát, bà liền yên tĩnh lại nặng nề
ngủ...