Anh khôi phục rất nhanh cũng rất tốt, bác sỹ nói, bởi vì vết thương bị mất
máu nhiều dẫn đến ngất đi, hơn nữa thân thể người bệnh vốn khỏe mạnh,
cho nên chỉ nằm bảy tám ngày, thì đã khôi phục được bốn năm phần, Phi
Đồng thì ngược lại, chỉ bị rách một chút da, nhưng bởi vì bị kinh sợ quá độ, nên không ngừng nằm mơ thấy ác mộng, thỉnh thoảng lại bị sốt, may
mà hai ngày này sốt đã lui dần, chẳng qua đứa nhỏ này bị hoảng sợ quá
nghiêm trọng, mỗi lúc trời tối cần phải có người ngủ cùng.
Tĩnh
Tri phải chăm sóc Mạnh Thiệu Đình, Bình Bình luôn thân thiết với Phi
Đồng, liền chủ động yêu cầu buổi tối ngủ cùng với Phi Đồng, về sau Tĩnh
Tri không còn lo lắng nữa, mà bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh.
Bởi vì miệng vết thương bên vai phải, nên rửa mặt ăn cơm anh đều không tự làm được, Tĩnh Tri lại không ngại phiền
toái chút nào, mỗi ngày ở phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh nấu những món
canh khác nhau cho anh uống, bởi vậy dù nằm trên giường không dậy nổi,
khí sắc cả người anh đều tốt hơn nhiều.
Nâng đầu giường lên một
chút, phía sau lưng anh đặt một cái gối lông vịt lớn thật mềm mại rất
thỏa mái dễ chịu, hơi ấm trong phòng rất đầy đủ, anh chỉ mặc đồ bệnh
nhân đơn giản, trước ngực rộng mở, lộ ra băng gạc thật dày quấn quanh
trong ngực, trên băng gạc trắng ngần, đã không còn nhìn thấy vết máu
giống mấy ngày trước đây nữa, nhìn xuống chút nữa, là cơ bụng sáu múi
giống như thanh chocolate sắp hàng chỉnh tề, làm người khác nhìn một cái thì không nhịn được mà mặt nóng tim đập, mà người nọ nằm trên giường,
chăn cũng chỉ che từ thắt lưng xuống, không hề kiêng dè phơi mình ra
ngoài.
Ánh mắt thâm trầm dịu dàng của anh nhìn qua, thì thấy một
người phụ nữ nhỏ gầy đứng bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía giường bệnh, trên tay đang bận rộn gì đó.
Trong phòng quá nóng, Tĩnh Tri chỉ mặc một bộ quần áo vàng nhạt ở nhà, chất vải mềm mại dán vào thắt lưng mảnh khảnh và cái mông cao hơi vểnh
lên của cô, hai cánh tay thon dài trắng như tuyết lại trơn bóng, động
tác thì nhẹ nhàng tuyệt đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong cửa sổ
sáng rực, giống như bao bọc cả người cô, phủ lên một vầng sáng mê người, mà lúc này, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, đường cong mềm
mại lộ ra chỗ lồi chỗ lõm, làm anh nhìn không nỡ chuyển tầm mắt đi.
Dường như trái tim đã mềm nhũn theo không có cách nào nắm giữ, cuối cùng anh
nhịn không được tự hỏi mình, đây có phải đang nằm mơ không? Có
phải vết thương rất nghiêm trọng nên còn chưa tỉnh táo lại mới có ảo
giác như vậy hay không?
Bằng không, cô luôn như gần như xa, cô
luôn dựng lên bức tường cao thẳng tắp ở giữa bọn họ, luôn không chịu cho anh một sắc mặt hoà nhã, luôn bài xích anh khỏi cuộc sống của cô, tại
sao đột nhiên lại thay đổi giống như một người khác như vậy? Sẽ cười với anh, sẽ dịu dàng chăm sóc anh, canh
chừng cho anh cả ngày lẫn đêm, thậm chí...khi nhìn anh, trong con ngươi
trầm tĩnh lại xinh đẹp ấy đều có bóng dáng của anh, giống như chứa đầy
dịu dàng không xua tan được.
Nhịn không được mở miệng gọi: "Tĩnh Tri..."
Cô nghe tiếng xoay người lại, trên khuôn mặt không trang điểm còn treo một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn anh một cái, khóe
miệng liền nhếch lên, ở trên gò má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ đẹp,
giọng nói của cô mềm nhẹ mà lại êm tai, anh chỉ muốn nghe giọng cô, thấy cô cười nói với anh như vậy, anh thật sự cảm thấy giờ phút này có chết
cũng đáng!
"Anh chờ một chút, em cắm bó hoa vào bình rồi đến
ngay." Cô lại cười với anh, nụ cười rực rỡ lại sáng ngời, giống như ban
đầu bọn họ kết hôn, cô tuổi trẻ đầy sức sống như đóa hoa đợi hái, mặc kệ khi đó anh lạnh nhạt với cô như thế nào, thì cô vẫn luôn cứng cỏi mà
tích cực cố gắng tranh thủ, mặc kệ sắc mặt của anh có khó coi bao nhiêu, cô cũng sẽ cười với anh như vậy.
Mà đã rất nhiều năm, anh chưa
từng nhìn thấy cô cười với anh như vậy? Từ khi ký đơn ly hôn cho tới bây giờ, trôi qua vô số ngày đêm, anh cũng từng hối hận và đau khổ, cũng
từng mất mác và buông tha, nhưng mà thật may, anh vẫn còn kiên trì, kiên trì yêu cô không buông tay, kiên trì đợi cô cười với anh chan chứa tình yêu như vậy một lần nữa.
Cô cắm hoa xong, hơi lùi một bước, đánh giá trên dưới một lượt, lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người lại đi đến bên cạnh anh, vừa đi vừa nói chuyện: "Thẩm tiên sinh xây bệnh viện
này thật sự rất tốt, mùa đông tuyết lớn mà còn có hoa đẹp như vậy, thế
nào? Thơm không? Còn dễ ngửi hơn so với mùi thơm của nước hoa! Anh thấy
có đúng không?"
Cô đến bên cạnh giường anh ngồi xuống, cúi đầu
nhìn băng vải quấn quanh miệng vết thương của anh, thấy phía trên sạch
sẽ trắng như tuyết, mới thở ra, thuận thế khép vạt áo của anh lại, đôi
má có chút hồng: "Lúc nào quần áo cũng không chỉnh tề, anh bị thương,
không thể bị lạnh, đừng có phớt lờ."
Mạnh Thiệu Đình không nhịn
được đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé mịn màng của cô, cô hô nhỏ một tiếng muốn tránh ra, lại bị anh càng nắm chặt hơn, tiếp theo, hơi thở nóng
bỏng quét đến, anh kéo tay cô đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái lên
đầu ngón tay, rồi yêu thương nắm ở trong lòng bàn tay.
Mặt cô đỏ
bừng lên, Phi Đồng với Bình Bình ở ngay cách vách, Phi Đồng ngủ trưa một lát sẽ thức dậy, tỉnh dậy thì sẽ qua đây, nhìn thấy thì làm sao bây
giờ?
Anh làm như biết rõ lo lắng của cô, buông lỏng tay cô ra,
lại ôm thắt lưng nhỏ của cô, mảnh khảnh như vậy, dường như bàn tay của
anh chỉ cần dùng sức một chút, là có thể bẻ gẫy nó, không khỏi đau lòng, sức lực trên tay nhẹ đi vài phần, ôm cô vào trong ngực.
Tĩnh Tri sợ đè vào miệng vết
thương của anh, tay chân luống cuống, Mạnh Thiệu
Đình lại trầm thấp mở miệng: "Không sao, miệng vết thương đã bắt đầu
khép lại, hơn nữa... Em rất nhẹ."
Mặt cô càng đỏ hơn, lấy tay
chống đỡ không để mình dựa vào quá gần, miệng vẫn cãi nói: "Không được,
bác sỹ đã nói mấy ngày nay vẫn phải cẩn thận không thể đụng đến miệng
vết thương, máu chảy ra nữa thì rất phiền toái."
Anh không đành
lòng ép cô, hơn nữa mùi vị được cô quan tâm như vậy lại thật sự rất tốt, cuối cùng cưng chiều nói: "Được, tất cả nghe theo em."
Tĩnh Tri
ngửa mặt liếc anh một cái, lại đối diện với đôi mắt nóng bỏng trên người anh, trong lòng cô vừa chua vừa ngọt, đột nhiên không khống chế được
bân thân, đưa chiếc lưỡi thơm tho đụng vào môi mềm của anh, giống như
chuồn chuồn lướt nước, làm cả người anh đều đờ đẫn sửng sốt...
Mặt Tĩnh Tri đỏ đến sắp rỉ máu, thân thể mềm mại như cá trợt xuống từ cánh
tay anh, mái tóc dài rối tung che khuất khuôn mặt xinh xắn của cô, hai
gò má nóng bỏng của cô dán ở trên bụng của anh, hai tay cô mềm mại ôm eo anh, lại giống như làm nũng, lại giống như ngượng ngùng, ở trong lòng
anh cọ qua cọ lại...
Khuôn mặt kiên nghị trước sau như một của
anh đã hòa hoãn xuống, đôi mắt cương quyết mà lại sắc bén cũng hóa thành băng tuyết, đặt tay trái không bị thương lên trên mái tóc dài như tơ
của cô vuốt từng cái xuống phía dưới, cô dần dần yên tĩnh trở lại, nhu
thuận nằm bất động ở trên người anh, hơi thở nhàn nhạt cách một tầng
quần áo mỏng cũng làm bỏng da thịt của anh, dường như muốn tế bào đã ngủ say trong lòng anh phải thức tỉnh, ngứa ngáy khó chịu...
"Tĩnh
Tri..." Anh trầm thấp gọi, mơ hồ nghe thấy cô ưm một tiếng không rõ, mặt mày anh cong lên: "Chúng ta nên đưa Phi Đồng đi..."
Tĩnh Tri
kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, nhưng cặp mắt
trừng lớn, lập tức đề phòng cùng xa cách: "Anh, anh muốn làm gì? Vì sao
muốn đưa thằng bé đi?"
Anh thấy vẻ mặt cô, biết cô hiểu lầm, mặc
dù không để ý lắm, nhưng trong lòng vẫn hơi khổ sở, hai người bọn họ
trải qua quá nhiều việc, ngăn cách quá sâu, muốn thổ lộ tình cảm, không
phải là chuyện một sớm một chiều, khuyên giải an ủi bản thân, cũng đẩy
cảm giác không vui sang một bên.
"Em lại nghĩ lung tung, ý anh
là... Phi Đồng không có việc gì thì để cho Bình Bình dẫn con về nhà ở,
con còn phải đến trường, nên không thể ở lại trong bệnh viện này mỗi
ngày được, hơn nữa..."
Anh chợt nở nụ cười mê người, nháy mắt với cô: "Em không biết là, bây giờ cậu nhóc này là cái bóng đèn lớn sao?"
Tĩnh Tri giờ mới hiểu được ý tứ của anh, nhịn không được nâng tay lên nhẹ
nhàng đấm anh: "Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng, còn tưởng
rằng..."
"Tưởng anh không chấp nhận được thằng bé sao?" Mặt mày
anh sáng ngời, dịu dàng nhìn lại cô, bàn tay nhẹ nhàng cầm cổ tay cô,
lại kéo cô vào trong lòng: "Có nhớ anh đã nói gì không, bởi vì thằng bé
là con của em, cho nên, nó cũng là con của anh, ai bảo anh... hết lần
này đến lần khác đều yêu em chứ?"
Tim cô đập bang bang rất nhanh, ngực của anh ấm áp, thoải mái như vậy, cô giống như con thuyền nhỏ trôi nổi tiến vào bến cảng an toàn, chỉ cảm thấy trái tim một mảnh an bình.
Trong phòng im ắng, mùi hoa tràn ngập căn phòng, tuyết đọng ngoài cửa sổ đã
tan, nhỏ nước xuống mái hiên leng keng leng keng, anh ôm người phụ nữ
yêu dấu, mà cô nhu thuận nằm ở trong lòng anh, khiến anh chỉ hận sao
thời gian không dừng lại vào giây phút này.
"Anh thật sự không quan tâm đến thân phận của thằng bé một chút nào sao?"
Anh vốn trầm mặc, tiếp theo lại sang sảng cười, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của cô
hai lần, rồi trầm giọng mở miệng: "Đương nhiên để ý, kể cả đến bây giờ
anh vẫn để ý, nhưng, tất cả, so với em, thì tính là cái gì chứ? Người
anh muốn là em, những cái khác đối với anh mà nói, không cần phải để
trong lòng."
"Nhưng vì sao anh vẫn không cần tính mạng mà đi cứu thằng bé?"
"Thằng bé là sinh mạng của em, em là tính mệnh của anh, không có thằng bé em
nhất định sẽ không sống nổi, em không sống được, thì anh phải làm sao
bây giờ? Dù sao... Em cũng sẽ không vì anh mà chết, anh hoàn toàn không
thể so sánh được với Phi Đồng..."
Anh như oán giận ủy khuất nói,
cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh, rồi mở miệng:
"Mạnh Thiệu Đình, ở trong lòng em, anh cũng rất quan trọng, thật sự rất
quan trọng, em nghĩ, em yêu anh."