Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 310.2


trước sau

Mạnh Thiệu Đình từ bệnh viện ra, vừa mới đi tới nơi để xe thì có một cô gái từ bên trong tạt ngang qua, chặn lại đường đi của anh.

Thiệu Đình cau mày ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Phó Tĩnh Ngôn, giữa đất trời đầy băng tuyết thế này mà cô ta bới mái tóc dài lên thật cao, để lộ ra cái trán sáng bóng. Cô ta cũng không son phấn như lần gặp mặt trước, chỉ để gương mặt mộc mạc, vậy mà thoạt nhìn trông cô ta trẻ trung và xinh đẹp hơn rất nhiều. Tĩnh Ngôn mặc một chiếc áo da lộn màu đen rất đắt tiền, dáng người cao ngất đứng ngay ở trước mặt anh, vẻ mặt cô ta cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm, chậm rãi nói: . "Mạnh tiên sinh, xin ngài nể mặt quá bộ nói chuyện với tôi một lát."

Nhưng Mạnh Thiệu Đình cũng không để ý tới, chỉ đi vòng qua cô ta đi thẳng đến chỗ lấy xe: "Xin lỗi, tôi và cô không có chuyện gì đáng nói."

"Có một chuyện liên quan anh cả của anh, chẳng lẽ anh vẫn không muốn biết sao? À, đúng rồi, chuyện này có liên quan tới chuyện Tam Thiếu hít ma túy."

Động tác mở cửa xe của Mạnh Thiệu Đình liền ngưng lại một lát, tiếp đó anh xoay người lại: "Lên xe đi!"

Phó Tĩnh Ngôn chậm rãi hé nở một nụ cười, ánh mắt nhìn như dính vào trên mặt, trên người anh. Cái nhìn chan chứa tình cảm ấy càng làm cho Mạnh Thiệu Đình cảm thấy chán ghét gấp bội, anh chợt thấy có chút hối hận khi chót giao thiệp với cô ta.

Nhưng cô ta đã nói chuyện này có liên quan đến chú Ba, nên anh không thể nào ngồi yên, không thể nào không quan tâm đến. Tóm lại, anh muốn nghe xem rốt cuộc cô ta muốn nói cái gì, nếu như thật sự có liên quan đến chú Ba, anh cũng nên biết để phòng ngừa chu đáo cũng là chuyện tốt.

Anh cho chạy đi không xa lắm, tìm một quán cà phê, cho xe dừng lại, đợi đến khi Tĩnh Ngôn xuống xe, hai người một trước một sau đi vào trong quán.

Khi Mạnh Thiệu Đình đẩy cửa bước vào, anh chợt hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc được phản xạ lại qua cánh cửa thủy tinh. Anh hơi ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy bóng dáng của một cô gái bước lên xe đóng cửa lại. Bước chân của anh chần chờ một chút, nhưng vẫn tiếp tục đẩy cửa tiến vào. Có lẽ là do anh hoa mắt, nhận lầm người, nhưng người phụ nữ vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy có chút gì đó giống với Triển Thanh Thu, chỉ có điều...

Nghĩ đến Thanh Thu, anh không kiềm chế nổi thở dài một cái, thế nào mà quan hệ giữa cô và Thẩm Bắc Thành bây giờ lại đi tới mức như hai người xa lạ nhỉ? Nghĩ đến tình cảnh của Tương Tư, anh lại càng cảm thấy thế sự khó dò hơn nữa. nghĩ lại chỉ có anh và Tĩnh Tri vẫn hạnh phúc nhất, có thể lúc này hai trái tim không ở bên nhau, người không ở chung một chỗ, nhưng tình cảm của họ vẫn tình đầu ý hợp với nhau, sẽ không bao giờ tự nhiên rẽ ngang.

"Moka, cám ơn." Mạnh Thiệu Đình tùy tiện gọi cà phê, Phó Tĩnh Ngôn thích cà phê tuyết, hai người ngồi đối diện nhau. Mạnh Thiệu Đình nếm thử một ngụm rồi để ly cà phê xuống, trong lòng thầm nghĩ, thực sự là không thể so nổi với tay nghề của Tĩnh Tri. Nghĩ đến cô, anh lại nhớ đến hôm nay lúc rời giường bộ dạn của cô nằm ở trên giường giống như một chú heo con ngây thơ, cô dứt khoát cứ ôm anh làm nũng, khiến trong lòng anh không khỏi cảm thấy ngọt ngào mềm dịu hẳn. Nhớ lại, ngay sau đó lúc này trên mặt anh đã thoáng hiện ý cười ấm áp, môi cũng cong lên.

Phó Tĩnh Ngôn nhìn thấy, không kiềm chế nổi hơi bĩu môi, nhưng trong lòng thì phẫn nộ oán hận không dứt. Cô ta đặt cái ly xuống quan sát anh, cuối cùng vẫn lên tiếng tuy trong lòng vẫn thấy hơi ê ẩm: "Hình như tâm tình của Mạnh tiên sinh rất tốt thì phải?"

Thiệu Đình bị câu nói của cô ta cắt đứt dòng hồi tưởng, nụ cười trên mặt liền nhạt dần: "Phó tiểu thư có lời gì xin nói mau đi, tôi không có nhiều thời gian đâu, đến lúc phải về nhà rồi."

Phó Tĩnh Ngôn cười ha hả, hai cánh tay khoanh lại trước ngực, ngả người về phía sau nhìn lại anh: "Về nhà ư? Em thật sự không ngờ rằng nhị thiếu giờ đây lại trở thành người đàn ông tốt biết quan tâm đến việc nhà như vậy! Chị Hai của em thật có phúc!"

Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ ngồi nghe Phó Tĩnh Ngôn nói

Cứ nhắc đến Tĩnh Tri là con ngươi của anh lại ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp: "Dĩ nhiên, khi người đàn ông gặp được người phụ nữ mà mình yêu thích, sẽ thay đổi lại một trăm phần trăm."

"Người phụ nữ mà mình yêu mến ư?" Một lần nữa, trên mặt Phó Tĩnh Ngôn lại có cô đơn lạnh ngắt, cô cụp mi mắt xuống, ngón tay trắng như tuyết vuốt vuốt tuyết lên tấm khăn trải thành những vệt thật dài. Sau phút trầm mặc ngắn ngủi cô ta không kiềm chế nổi liền than thở một tiếng: "Em thật sự rất hâm mộ chị ấy."

"Mọi người đều có duyên phận riêng của chính mình, bây giờ Phó tiểu thư đang cùng với anh cả của tôi, chuyện cũng thật lý thú." Mạnh Thiệu Đình không muốn tán hươu tán vượn với cô ta nữa, nên nói tiếp: "Phó tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn nói với tôi chuyện gì đây? Nếu như không có chuyện quan trọng, hiện tại tôi xin cáo từ trước!"

"Anh chờ một chút." Phó Tĩnh Ngôn thấy anh bắt đầu đứng lên thật, dưới tình thế cấp bách, cô liền đưa tay túm lấy cổ tay anh kéo lại, ánh mắt thẫm đẫm buồn bã hiện rõ sự cầu khẩn chân thành. Cô nhìn anh vẻ rất khẩn thiết: "Em thật sự có chuyện muốn nói với anh, chuyện này có liên quan đến Tam Thiếu."

Anh ngồi phịch xuống: "Cô nói đi." giọng nói như chém đinh chặt sắt, bộ dạng đầy vẻ xa cách, rõ ràng không muốn nghe những lời giải thích của cô hoặc những lời nói nhảm khác.

Phó Phó Tĩnh Ngôn hơi mím môi, trong lòng lan tràn chua xót, thấy anh ngồi xuống, nhưng vẫn cố chấp giữ nụ cười: "Thiệu Đình... Anh có thật sự cần thiết phải giữ sự lạnh nhạt đối với em như vậy không?"

"Phó tiểu thư...", mi tâm Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt lại: "Nếu như cô còn tiếp tục như vậy, sau này xin cô đừng bao giờ còn... xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Thiệu Đình... Anh đối với xử với phụ nữ thật sự rất tuyệt tình, người phụ nữ nào yêu anh nhưng nếu không được anh thì thật rất xui xẻo. Anh có biết rằng những lời anh nói đã làm tổn thương người khác biết bao không? Em vượt biển trôi nổi trở lại đây chẳng qua cũng chỉ vì muốn được gặp lại anh, Thiệu Đình..."

Bàn tay Tĩnh Ngôn đang để trên mặt bàn chợt vươn ra nắm lấy tay anh. Cô ta nhìn anh, nói có chút vội vã: "Thiệu Đình, chỉ cần anh còn muốn em, tất cả những gì em biết em sẽ nói lại hết cho anh nghe... Em sẽ giúp anh đoạt lại Mạnh thị, anh muốn gì, em cũng có thể giúp anh thu được vào trong tay. . ."

"Phó tiểu thư, xin cô hãy tự trọng một chút!" Mạnh Thiệu Đình không chút lưu tình rút tay mình từ trong lòng bàn tay cô ta ra, cười lạnh một tiếng, cái nhìn đầy vẻ giễu cợt pha lẫn thương hại: "Tôi không cần cô hỗ trợ! Phó tiểu thư, nói thật nhé, tôi nghĩ muốn cái gì, tự tôi sẽ ra
sức thực hiện, không cần phải dựa vào bất cứ ai, nhất người đó lại là phụ nữ. Huống chi, thật sự tôi đây muốn cái gì, cô có biết không?"

"Dĩ nhiên là em biết, anh muốn đoạt lại Mạnh thị, anh muốn thắng Mạnh Thiệu Tiệm..."

"Sai rồi!" Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng giễu cợt: "Cô nói như vậy không khỏi quá coi thường tôi rồi đó. Đúng, Mạnh thị rất lợi hại, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi không có nó thì không thể. Thế giới này rất lớn, ngồi đó mà ôm lấy Mạnh thị, chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, kiếm tiền không phải chỉ có ở đó, “ngoài trời có trời cao hơn, ngoài người này còn có người khác giỏi hơn, người vừa lợi hại vừa có quyền thế nhiều hơn cô nhiều, cô muốn ganh đua so sánh, thật quá buồn cười."

"Huống chi, anh ấy là anh cả của tôi, tôi chưa từng ôm ấp ý định tranh giành với anh ấy."

"Anh coi anh ta là anh cả, chưa chắc anh ta đã có suy nghĩ giống như anh đâu, cũng chẳng hề nghĩ đến tình cảm anh em với anh đâu!"

"Anh ấy nghĩ như thế nào đó là của chuyện của anh ấy, tôi làm thế nào cũng là chuyện riêng của bản thân tôi. Phó tiểu thư, chúng ta nói chuyện cũng đã nhiều rồi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, chuyện chú Ba của tôi đã hít ma túy, rốt cuộc đã xảy ra như thế nào?"

Phó Tĩnh Ngôn nhìn lại anh có chút ngượng ngùng, nhưng cô ta vẫn thấy chưa cam lòng: "Vậy anh hãy nói cho em biết, điều mà anh rất muốn kia rốt cuộc là gì vậy?"

"Tôi đã có được nó rồi." Mạnh Thiệu Đình khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp dịu dàng.

Tĩnh Ngôn sửng sốt, mãi lâu sau dường như cô ta mới tìm lại được giọng nói của chính mình, khẽ thì thầm hỏi: "Là chị ấy sao?"

"Đúng vậy, là cô ấy, từ trước đến nay rốt cuộc vẫn chỉ là cô ấy, cho tới bây giờ cũng vẫn chỉ có cô ấy."

"Vậy em thì sao? Hồi trước, vào ngày lại mặt, lúc ấy anh không muốn đi cùng với chị ấy, nên đã ở cùng với em, anh nói anh yêu thích em chán ghét chị ấy, anh đã quên hết rồi sao?"

Phó Tĩnh Ngôn có chút kích động, thần sắc của cô ta có gì đó khác lạ, thoạt nhìn đã thấy rất rõ có điểm gì đó không đúng lắm.

Mạnh Thiệu Đình cực kỳ chán ghét việc cô ta nhắc lại chuyện ngày xưa. Ngày đó anh còn trẻ, mà tuổi trẻ bao giờ cũng bồng bột ngông cuồng, bất kể là ai anh cũng chưa từng để vào mắt. Oanh oanh yến yến lượn quanh bên cạnh anh nhiều không kể xiết, nhưng anh cũng chưa từng tỏ ra quá thật lòng với ai. Nói anh bạc tình cũng được, nói anh lòng dạ ác độc cũng không sao, lỗi của anh chẳng qua cũng chỉ là anh không thương các cô ấy mà thôi!

"Chẳng qua là lúc còn trẻ nên hay phạm phải những sai lầm buồn cười mà thôi. Đã nhiều năm như vậy, Phó tiểu thư vẫn còn là chưa quên quá khứ kia sao?"

Anh bưng ly cà phê lên, chỉ hớp một ngụm rồi lại đặt xuống. Anh giơ tay lên xem đồng hồ một chút, đã năm giờ chiều giờ rồi, nghĩ đến cô vẫn đang ở nhà chờ đợi mình, trái tim anh không khỏi ấm áp.

"Quên đi ư? Anh bảo em phải quên thế nào đây? Anh là người đàn ông đầu tiên của em, khi đó em mới chỉ có mười chín tuổi, đó là mối tình đầu của em lúc tuổi thanh xuân, vừa gặp anh em đã yêu anh, nhưng không ngờ quay đầu lại anh lại chỉ là vui đùa một chút mà thôi!"

Nước mắt Phó Tĩnh Ngôn thánh thót rơi xuống, cô vẫn phải luôn chống đỡ khi nhớ lại những hồi ức giữa mình và Mạnh Thiệu Đình. Lúc đầu, xem ra anh đối xử với cô cũng tỏ ra chiều chuộng. Chung quy qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nghĩ rằng, bất kể sau này anh có thế nào thì lúc ban đầu anh cũng đã từng yêu cô!

Nhưng bây giờ thì sao, anh đã nói gì? Anh nói đây chẳng qua chỉ là sai lầm tức cười lúc còn trẻ! Anh bảo cô phải quên đi!

Phần cảm tình kia đối với anh mà nói là sai lầm tức cười, nhưng đối với cô mà nói đó lại là toàn bộ cuộc sống! Cô yêu anh, kể cả hiện tại, cô vẫn yêu anh. Chỉ cần anh nói một câu, cô lập tức có thể không chút do dự buông bỏ tất cả những gì hiện tại cô đã có để được ở bên cạnh anh, cô sẽ không hề nói một câu oán hận, một lần nữa ra tay giúp anh đoạt lại hết thảy mọi thứ!

"Phó tiểu thư, tôi cáo từ trước." Mạnh Thiệu Đình đã chán ghét hoàn toàn, gọi người phục vụ tới để tính tiền. Nói anh ích kỷ thì anh ích kỷ cũng được, đối với anh điều này anh không quan tâm hay chán ghét. Từ trước đến nay anh là người luôn không chú tâm nhiều lắm về tình cảm và các mối quan hệ, chẳng qua chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

"Anh hãy cho người đi tìm một người beo béo có ngoại hiệu là Ngụy Nhị. Chính hắn là người dẫn dắt Tam Thiếu hít ma túy đó. Trước kia cũng là một nhân vật tầm cỡ đó, chẳng qua là do hít ma túy thành nghiện nên mới lụn bại, làm cạn sạch gia nghiệp. Chuyện này là do em đã tình cờ nghe lén được khi Mạnh Thiệu Tiệm đang gọi điện thoại, anh cả của anh và người kia có liên quan với nhau."

Sau khi người phục vụ rời đi, Phó Tĩnh Ngôn đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô trầm mặc nói, sau đó chậm rãi đứng lên, nhưng tinh thần có chút hoảng hốt. Cô nhìn Mạnh Thiệu Đình, khóe môi tái nhợt cong lên chậm rãi hiện ra một nụ cười. Ánh mắt cô ta tỏa sáng nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau hắn, đột nhiên ánh mắt trở nên rạng rỡ, cô ta lảo đảo nhào về phía trong ngực của Thiệu Đình, lập tức ôm chặc lấy anh, gần như cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: "Em không muốn để cho chị ta được dễ chịu, thật sự em không muốn để cho chị ta được dễ chịu hơn em!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện