Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Lời Tâm Tình Động Lòng Người


trước sau



Ánh mắt của cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng anh, đột nhiên ánh mắt sáng chói, cô ta lảo đảo xông về phía trong ngực của anh, lập tức ôm chặt Mạnh Thiệu Đình, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Em không muốn cô ta tốt hơn, em chính là không muốn cô ta tốt hơn!"

Lúc này Mạnh Thiệu Đình không kịp đề phòng liên tiếp lùi về phía sau, sau lưng anh là bức bình phong,. anh không thể nào thoát khỏi, Phó Tĩnh Ngôn cũng ôm lấy cổ anh thật nhanh, trong nháy mắt anh không kịp né, môi của cô ta đã dán xuống...

Nhưng chuyện đã xảy ra, nhất thời Mạnh Thiệu Đình không kịp phản ứng, mở mắt nhìn cô ta chằm chằm, không thể tưởng tượng được hành động này, dưới tình thế cấp bách Mạnh Thiệu Đình muốn tránh khỏi hai cánh tay kia, nhưng không ngờ người con gái ôm mình bỗng nhiên ngửa ra phía sau, ngay chính lúc cô ta sắp hôn anh, có người kéo lấy tóc cô ta lôi ra một bên!

Mạnh Thiệu Đình chưa hoàn hồn, đời này không có gì chật vật hơn, phụ nữ như thế này anh cũng đã gặp quá nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người điên như vậy!

Đứng vững lại, anh mới phát hiện, người kéo Phó Tĩnh Ngôn ra khỏi anh, chính là Tĩnh Tri!

"Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Đình quá sợ hãi, anh và Phó Tĩnh Ngôn hẹn ở chỗ này, vừa rồi lại phát sinh một màn như vậy, liệu Tĩnh Tri sẽ hiểu lầm anh lần nữa không? Dù sao, hai người bọn họ cũng vừa quên hết mọi chuyện để ở bên nhau...

Tĩnh Tri lại không quay đầu lại nhìn anh, chỉ đứng trước mặt Phó Tĩnh Ngôn, sắc mặt hờ hững, đáy mắt cũng không kiềm được sự tức giận, ban đầu Tĩnh Ngôn cũng lúng túng, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng đến cuối cùng, cô lại bất chấp giận dữ trừng mắt nhìn Tĩnh Tri.

"Bốp!" Tĩnh Tri bỗng nhiên giơ tay lên, tát một bạt tai, Phó Tĩnh Ngôn bị cô ta đánh liền trở tay không kịp, đợi khi cô ta che gò má nóng bừng của mình thì tỉnh ngộ lại, tức giận đến lông mày khẽ nhếch lên, giơ tay lên định tát lại: "Phó Tĩnh Tri, chị có tư cách gì đánh tôi!"

"Có tư cách hay không, những việc này chị nên hỏi em." Tĩnh Tri đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta, hung hăng hất ra.

"Nếu như em cảm thấy thế này vẫn chưa đủ để mất mặt vậy, cứ tiếp tục ở chỗ này mà nổi điên, để cho Phó Chính Tắc thấy năm đó ông đã nuôi ra được dạng con gái gì, làm cho ông nằm ở dưới đất cũng không yên ổn, nhìn hai chị em gái giờ đây trở thành dạng gì! Phó Tĩnh Ngôn, nếu như em còn để ý đến mặt mũi của mình, thì hãy đi ra ngoài cùng chị!

Mới đầu Tĩnh Tri còn giảm giọng điệu, đợi đến lời cuối cùng, giọng nói của cô bỗng nhiên thay đổi tăng thêm khí thế, trong nháy mắt như vậy, dường như Phó Tĩnh Ngôn có thể nhìn ra hình bóng của Phó Chính Tắc trên mặt cô, khí thế của cô ta giảm xuống gần như không còn nữa. Không lâu sau, từ lúc Phó Tĩnh Tri xoay người đi ra ngoài, cô ta vẫn còn ngượng ngùng trong quán, dưới sự chú ý của mọi người cô ta đi theo ra ngoài.

"Tĩnh Tri. . ." Mạnh Thiệu Đình cầm tay cô, có chút lo lắng nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tĩnh Tri trở tay cầm lấy tay anh, mỉm cười: "Anh đang lo lắng cái gì vậy? Nhìn sắc mặt anh lúc này rất căng thẳng...

"Anh, anh sợ em hiểu lầm anh và Tĩnh Ngôn..."

"Nếu như em hiểu lầm anh, anh nghĩ xem bây giờ em còn bình tĩnh đứng chung một chỗ với anh sao?" Tĩnh Tri nắm chặt tay anh, sau đó chậm rãi buông ra, rồi nói: "Em nghĩ em nên nói chuyện với Tĩnh Ngôn, Thiệu Đình, anh lên xe chờ em."

"Em thực sự không có chuyện gì chứ? Em không tức giận chứ ..." Mạnh Thiệu Đình có chút không yên lòng với cô.

"Không có chuyện gì, em không tức giận, em tin tưởng anh, em nói rồi, em sẽ tin tưởng anh." Cô nhón chân lên, khẽ hôn một cái lên gò má của anh, bỗng nhiên nháy mắt: "Em kéo Tĩnh Ngôn ra, không để em ấy hôn anh, anh sẽ không tức giận em phá hư chuyện tốt của anh đó chứ?"

"Tĩnh Tri..." Mặt anh giãn ra, không nhịn được ôm lấy cô, hôn vài cái lên gò má cô, lúc này mới không nhịn được mà nhéo khuôn mặt trơn bóng của cô: "Em đúng là tiểu yêu tinh... Trời biết, lúc ấy anh rất sợ bị cô ta chạm vào.."

"Coi như anh có lương tâm!" Tĩnh Tri đắc ý cong khóe miệng, muốn ôm anh thật chặt, nhưng lại có chút ngượng ngùng liền đứng lên, nhẹ nhàng đẩy anh, rủ lông mi xuống: "Này, buông tay, ở trên xe chờ em."

"Có chuyện gì thì kêu anh, anh sẽ ở đây chờ em, em... cẩn thận Phó Tĩnh Ngôn, người đàn bà này không bình thường..."

"Em biết." Tĩnh Tri gật đầu, thấy vẻ mặt anh vẫn không yên lòng, trong lòng tràn đầy ấm áp, mãi đến khi đi cách anh một khoảng xa, cô mới xoay người lại, lập tức thấy Tĩnh Ngôn đang nhìn theo ánh mắt của cô.

"Phó Tĩnh Tri, nhìn dáng vẻ của chị thật hạnh phúc." Tĩnh Ngôn nhìn nụ cười trên mặt cô, có lẽ chính cô cũng không biết, lúc này trong đôi mắt cô tràn đầy dịu dàng và ngọt ngào, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung, thể hiện sự vui sướng từ nội tâm, nhìn thật chói mắt!

"Hạnh phúc hay không, cũng chỉ là ở bản thân mình, Tĩnh Ngôn, khoảng chín năm nay hai chúng ta chưa từng gặp lại nhau." Tĩnh Tri thu lại ý cười, bình tĩnh chăm chú nhìn vào người con gái trước mắt, Đây chính là người em gái mà cô đã từng thương yêu nhất, tin tưởng nhất, là người mà thiếu chút nữa đẩy cô vào địa ngục. Còn bây giờ, cô ta đã trở về, một lần nữa, cô ta vẫn như trước không hề thay đổi.

"Đúng vậy, chín năm không gặp, tôi vẫn bị thua chị." Phó Tĩnh Ngôn cũng cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ châm biếm: "Nhưng mà chị đừng đắc ý quá sớm, vẫn chưa đến hồi kết, chưa biết ai cười ai đâu."

"Tôi không cần đợi đến hồi kết, lúc đó tôi
và Thiệu Đình, mãi mãi cũng không tha thứ cho người thứ ba như cô, bất kể là hiện tại, hay là tương lai, thế giới của tôi cũng chỉ có anh ấy, mà anh ấy, cũng giống vậy."

"Chị cũng không nên quá tự tin như vậy, Phó Tĩnh Tri, chị cũng đã ba mươi tuổi rồi sao chị vẫn còn ngây thơ như thế? Trên đời này có con mèo nào không thích trộm đồ tanh sao?

"Đúng, đối với anh ấy, tôi tự tin, luôn luôn tự tin, việc mà cô nói, vĩnh viễn cũng không xảy ra trên người tôi và anh ấy!"

Phó Tĩnh Ngôn tức giận lại cười: "Được, thật là giỏi vô cùng, coi như tình cảm của hai người rất mãnh liệt đi, dù là như vậy, Phó Tĩnh Tri, làm chị em với chị, tôi còn có lòng tốt nhắc nhở chị một câu, không nên bỏ ra nhiều quá, không nên lún quá sâu, người đó, cũng chưa chắc tốt như chị nghĩ."

"Anh ấy có tốt hay không, là chuyện của chúng tôi, tôi thấy anh ấy tốt, như vậy là đủ rồi. Tĩnh Ngôn! Cô và Mạnh Thiệu Tiệm cũng sắp kết hôn rồi, nếu đã như vậy, mọi chuyện trước kia, cũng nên buông xuống đi, đừng đợi đến cuối cùng, mới phát hiện mình đánh mất tất cả, hai bàn tay trắng!"

"Chuyện của tôi, dựa vào đâu mà chị muốn quản vậy? Chị định làm gì? Phó Tĩnh Tri, cùng lắm chị cũng chỉ là con gái riêng, chị đã cho mình là người nào hả?"

Phó Tĩnh Ngôn nghe cô nhắc đến Mạnh Thiệu Tiệm, thẹn quá hóa giận liền mắng!

"Tôi cũng không muốn quản chuyện của cô, cũng không có ý định đó, chỉ là, cô đã là vợ chưa cưới của người khác, lại có hành động không rõ ràng với người đàn ông của tôi, Phó Tĩnh Ngôn, tôi thật sự dễ bắt nạt lắm sao, hay là da mặt cô có thể dày đến như vậy?

"Người đàn ông của chị? Thật là buồn cười! Không phải chị đã kết hôn với Mạnh Thiệu Hiên sao? Không phải hai người đã có con sao? Bây giờ chị lại chuyển đến Mạnh Thiệu Đình? Phó Tĩnh Tri, tình yêu của chị cũng thật rẻ mạt!"

Tĩnh Tri vừa nghe thấy mấy lời này, sắc mặt của cô đỏ bừng, cô cố gắng nén lửa giận trong lòng, ép mình phải tỉnh táo lại chậm rãi nói: "Phó Tĩnh Ngôn, chuyện tôi và Thiệu Hiên, không đơn giản như người ngoài thấy, hơn nữa, chuyện tình cảm của tôi, không hề có liên quan tới cô, cho dù tôi lựa chọn thế nào, cũng không đến lượt người ngoài bàn tới. Nhưng hôm nay thấy hành vi của cô, tôi khó có thể nhịn được, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng tôi dây dưa với cô, nếu như cô vẫn một mực như thế, cũng đừng trách tôi trở mặt, vô tình với cô!"

"Đây cũng không phải lần đầu tiên trở mặt, cũng không phải lần đầu tiên chị vô tình với tôi! Phó Tĩnh Tri, năm đó tôi còn nhỏ lần đầu tiên thích một người đàn ông, đơn giản coi anh ấy là toàn bộ thế giới của mình, tôi bị chị ép phải bỏ đi du học nước ngoài, mất ba năm mới quên nổi! Chị có biết ba năm đó tôi đã sống như thế nào không?"

"Nếu như năm đó không đi, Tĩnh Ngôn, cô vẫn cho rằng mình sẽ được như ngày hôm nay sao?"

"Tôi mặc kệ! Tôi chỉ biết, nếu không phải do chị, tôi vẫn còn ở bên Thiệu Đình, tôi vẫn còn là người đàn bà của anh ấy, tôi cũng sẽ không đi tới cục diện phải gả cho người đàn ông mà tôi không yêu thế này !"

"Nếu không yêu, thì không cần kết hôn, không ai ép em!"

"Không kết hôn? Phó Tĩnh Tri, tôi cũng chỉ muốn hơn chị, muốn so sánh hạnh phúc với chị, nhưng người con gái độc ác như chị, lại may mắn hết lần này đến lần khác, những người đàn ông đều luôn thương nhớ chị, thật ra chị có điểm nào hơn tôi chứ? Tôi không phục, tôi thật sự không phục!"

"Phó Tĩnh Ngôn, tôi không thèm nói nhiều với cô, nếu không phải hôm nay cô trêu chọc người đàn ông của tôi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói nhiều với cô, nếu cô vẫn một mực như thế, tất nhiên tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Nhưng hãy nhớ cho kỹ, Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông của tôi, là chồng tương lai của Phó Tĩnh Tri tôi, tôi không cho phép bất kì ai, trêu chọc anh ấy bao gồm cả cô, cô em gái thân yêu của tôi ạ!"

Tĩnh Tri nói xong, không thèm nhìn cô ta, cũng không chờ cô ta nói, lập tức xoay người rời khỏi, ai ngờ vừa mới xoay người lại, liền đụng phải một cái ôm rắn chắc, cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của Mạnh Thiệu Đình, trong lòng không khỏi phiền muộn, chắc chắn anh đã nghe được lời nói vừa rồi của cô, trong nháy mắt, cô đỏ mặt tới mang tai, chỉ muốn chôn khuôn mặt vào ngực anh không bao giờ... ngẩng lên lần nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện