Tĩnh Tri nói xong,
không thèm nhìn cô ta, cũng không chờ cô ta nói, lập tức xoay người rời
khỏi, ai ngờ vừa mới xoay người lại, liền đụng phải một cái ôm rắn chắc, cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của Mạnh Thiệu Đình, trong
lòng không khỏi phiền muộn, chắc chắn anh đã nghe được lời nói vừa rồi
của cô, trong nháy mắt, cô đỏ mặt tới mang tai, chỉ muốn chôn khuôn mặt
vào ngực anh không bao giờ... ngẩng lên lần nữa.
“Anh đều nghe được, tiếp tục trốn làm gì.” Anh ôm lấy cô, môi nóng bỏng áp vào má cô, nhẹ nhàng nói...
Tĩnh Tri lập tức không được tự nhiên, thật lâu mới lầu bầu một tiếng: “Không cần nói ra, em chỉ là cố ý chọc giận cô ấy thôi!”
“Anh mặc kệ, dù sao anh chỉ biết là từ trong miệng em nói ra, không được đổi ý.” Mạnh Thiệu Đình vừa ôm chắc vòng eo mảnh khảnh của cô, vừa quấn
khăn quàng cổ lông cừu thật kỹ quanh cổ cô, lúc này mới kéo tay cô đặt
trong túi áo khoác của mình: “Đi thôi, chúng ta đi về nhà.”
Phó Tĩnh Ngôn thấy hai người không coi ai ra gì mà thân mật, không thèm chú ý tới cô ta, không nhịn được có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng nhịn xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn hai người đi lên
xe, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Đây là bọn họ ép cô
ta, cô ta không hạnh phúc, cũng không muốn nhìn bọn họ trôi qua hạnh
phúc, tại sao trên đời này chuyện tốt đều rơi trên người bọn họ?
*********
“Hôm nay cô ấy tìm anh làm gì vậy?” Lên xe, Tĩnh Tri có chút hiếu kỳ thăm dò.
Mạnh Thiệu Đình vừa lái xe vừa không chút để ý đáp: “À, cô ấy giả thần giả
quỷ nói có chuyện liên quan tới em ba muốn nói cho anh biết, kết quả nói hồi lâu đều là nói nhăng nói cuội, đoán chừng cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.”
Tĩnh Tri khẽ bĩu môi, xoay mặt liếc anh một cái: “Người ta là nhớ mãi không quên đối với anh đấy.”
“Ghen?” Mạnh Thiệu Đình cảm thấy cô như vậy thật đáng yêu, không nhịn được đưa
tay ra cầm lấy tay của cô: “Làm sao tay lại lạnh như vậy?”
Lúc này, Tĩnh Tri mới cảm thấy có chút không thoải mái, bụng dưới cũng chợt co rút đau đớn một chút, cô cuống quít tính tính toán toán, hẳn là đến
kì sinh lý rồi!
“Thế nào?” Thấy lông mày cô nhíu chặt, anh cho là cô có chỗ nào không thoải mái, vộ vàng hỏi thăm.
Tĩnh Tri không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy bụng dưới co thắt lại, như có
chất lỏng ấm áp mãnh liệt chảy ra, cô lúng túng mặt đỏ tới mang tai,
không nhịn được oán thầm, từ trước đến nay kinh nguyệt đến không có
chính xác, đều là chậm mấy ngày, cho nên cô mới không có chuẩn bị, thế
nào lại đến đúng lúc này chứ?
Nhưng không phải rất thoải mái,
lòng bàn tay của cô trong tay anh ra lớp mồ hôi mỏng, cô nhỏ giọng lầu
bầu: “ Dì cả của em tới. . . . . .”
“Dì cả của em? Sao anh không có nghe nói em có một dì cả?” Mạnh Thiệu Đình không hiểu ra sao, vừa
vững vàng lái xe vừa kinh ngạc hỏi.
Tĩnh Tri không nhịn được
muốn cười, nhưng bụng lại co rút đau đớn, sắc mặt cô trắng bệch, trên
trán đổ mồ hôi hột, khó chịu đến rơi nước mắt: “Mạnh Thiệu Đình, em...em tới kinh nguyệt rồi... em không muốn làm bẩn xe của anh...”
Xe
chợt dừng lại, Mạnh Thiệu Đình đưa tay ôm cô vào trong ngực, vừa buồn
cười vừa đau lòng an ủi cô: “Làm bẩn thì làm bẩn, anh không thèm để ý,
có phải đau bụng hay không? Vậy... Hiện tại muốn anh làm cái gì?”
“Em... Em muốn băng vệ sinh...” Tĩnh Tri khó chịu nhúc nhích người, chính cô
còn cảm thấy bẩn, càng không nói đến anh, xấu hổ đến mức mặt đều đỏ ửng.
“Anh đi mua cho em.” Anh cởi dây an toàn ra muốn xuống xe.
Tĩnh Tri lại kéo anh: “ Em muốn Tô Phỉ, loại bông vải dày. . . . . .”
Mạnh Thiệu Đình gãi gãi đầu;”Còn chia rất nhiều loại sao?”
Tĩnh Tri bĩu bĩu môi: “Em không thích dùng nhãn hiệu khác. . . . . .”
“Được, anh nhớ kỹ rồi, em ngoan ngoãn ở trên xe chờ anh. . . . . .Ừm, anh nhìn thấy có cửa hàng tiện lợi ở kia, chắc có bán thôi.”
Tĩnh Tri
nhìn dáng vẻ anh xuống xe có chút vội vã, trong lòng ấm áp, dường như
đau bụng cũng giảm bớt rất nhiều, cô lấy bàn tay dí nhẹ vào bụng, nhìn
theo bóng lưng của anh đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đấy, cho đến khi không thấy được nữa.
“Tô Phỉ, Thư Phỉ... Rốt cuộc là loại nào?” Mạnh Thiệu Đình nhìn cả một hàng băng vệ sinh rực rỡ đủ loại, chỉ cảm
thấy nhức đầu, liếc mắt thấy ông chủ của hàng tiện lợi, liền thuận miệng hỏi: “Ông chủ... loại bông vải dày... Ừ... Băng vệ sinh, lấy cho tôi
tất cả mỗi loại một gói...”
Ông chủ cầm một túi nilon màu đen
cực lớn ra ngoài, vừa giả bộ bình thường vừa hồ nghi nhìn anh, Mạnh
Thiệu Đình miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhận một túi lớn băng vệ sinh,
trả tiền, nhận lại tiền thừa, rồi bình tĩnh đi ra khỏi cửa hàng tiện
lợi.
Cửa thủy tinh vừa đóng ở sau lưng, loáng thoáng truyền đến
một câu: “Anh chàng kia mua nhiều băng vệ sinh như vậy làm gì? Không
phải là biến thái chứ... Nghe nói chung cư của chúng ta... Mấy ngày
trước có một tên chuyên trộm đồ lót của phụ nữ... bà xã à, về sau buổi
tối ở trong tiệm cũng phải cẩn thận một chút.... Hiện tại xã hội quá
loạn, loại người gì cũng có...”
Bước chân Mạnh Thiệu Đình khẽ dừng lại, không nhịn được co giật khóe miệng mấy cái...
*********************************************
Trở về nhà, tắm nước nóng xong, cô đổi đồ lót sạch sẽ cùng băng vệ sinh mềm
mại, còn anh đặc biệt tìm một chai thủy tinh mang đi hơ nóng, bên ngoài bọc một cái khăn lông dày, sau đó ôm cô vào trong ngực đặt ở trên bụng
cô sưởi ấm. Tĩnh Tri thoải mái thả lỏng cơ thể ở trong chăn, có vẻ dưới
hiệu quả của chai nóng cơn đau bụng giảm bớt rất nhiều, cô thoải mái
liên tục thở dài. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình tắm xong, thấy cô
nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, liền đi qua cầm quyển sách để qua
một bên, thương yêu sờ nhẹ mặt cô: “Ngủ một giấc thật ngon, đừng xem
sách, cẩn thận đau mắt.”
Tĩnh Tri lười biếng đáp một tiếng, híp
mắt nhìn anh mở tủ treo quần áo cầm áo sơ mi quần dài ra ngoài, cô bỗng
chốc mở mắt: “Anh phải đi ra ngoài sao?”
“Ừ, có chút việc cần xử lý, cơm tối anh sẽ quay trở về cùng em.”
Tĩnh Tri ồ một tiếng, lại nheo mắt: “Vậy anh trở về sớm chút, lái xe cẩn thận, ngoài đường trơn lắm!”
“Yên tâm, em ngủ một giấc, tỉnh dậy thì anh đã trở lại rồi.”
Anh vừa cài nút áo, vừa đi tới cúi đầu hôn cô, hệ thống sưởi trong phòng mở hơi lớn, gương mặt của cô có lẽ vì nóng mà đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn
như cánh hoa nở rộ màu đỏ tươi đẹp mắt, Thiệu Đình không nhịn được hôn
hồi lâu mới thoả mãn buông cô ra, đáy mắt lại có ngọn lửa nhàn nhạt, bàn tay thăm dò ở trong chăn, cách áo ngủ vuốt ve ngực mềm mại của cô: “Mấy ngày dì cả mới đi?”
“Còn lâu, ít nhất là một tuần anh không được chạm vào em . . . . . .”
“Lâu như vậy?” Mạnh Thiệu Đình kinh ngạc, động tác trên tay vẫn không ngừng, ngón tay cái thô sáp nhẹ nhàng cọ xát nụ hoa trên ngực cô, từng cái
từng cái, cô không nhịn được khẽ “ưm” một tiếng, bàn tay mềm mại nhỏ bé
đè lại bàn tay không đứng đắn của anh, hơi mở mắt trách anh: “Anh còn
không mau đi, không phải có chuyện gì sao?”
“Không vội, anh ở
lại cùng em một lát. . . . . .” Anh lại cúi đầu hôn cô, mái tóc dài của
cô hơi lạnh cọ vào chóp mũi anh, xõa ở trên gối, trơn bóng giống như một dải lụa mềm mại.
Môi lưỡi của anh ở trong miệng cô hút lấy ngọt ngào, dần dần vẫn thấy chưa đủ xuống phía dưới, cho đến khi rơi trên
ngực của cô, anh dùng hàm răng kéo dây áo ngủ của cô ra, hai tay nắm lấy đồi tuyết mềm mại phía trước, đầu lưỡi liếm láp đi lên, trong nháy mắt
liền nghe được tiếng rên rỉ ngâm ngatừ miệng cô. . . . . .
Mạnh
Thiệu Đình không nhịn được động tình, cầm lấy một tay của cô kéo đến
trước ngực mình. Cách lớp áo sơ mi, Tĩnh Tri cảm nhận được bắp thịt rắn
chắc của anh, toàn thân chợt run lên một cái, bỗng chốc như bị điện giật rút tay của mình về, nhưng không ngờ anh nắm chặt hơn, buộc cô thăm dò
vào phía trong áo sơ mi của anh. . . . . .
“Thiệu Đình. . . . .
.” Thời điểm cô gọi tên anh, giọng mềm nhũn như muốn chảy ra nước, đôi
mắt ngập nước nhìn anh, như muốn để anh chết chìm ở trong đó. . . . .
Anh không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hé mở của cô, cho đến khi
cô thở hổn hển hai má đỏ bừng vì kích tình, lúc này anh mới buông cô ra, rồi lại tựa như phát tiết buồn bực cầm ngực mềm mại của cô hung hăng
xoa nắn mấy lần, mới vừa kêu tên của cô, vừa dán sát vào lỗ tai của cô
bất mãn lầm bầm: “Tĩnh Tri. . . . . . Anh muốn em. . . . . .”
“Anh cố nhịn mấy ngày không được sao. . . . . .” Tĩnh Tri đỏ mặt chôn ở trong gối, khóe môi vểnh lên.
“Thật là một tuần sao? Vậy sau này còn tới hay không?”
“Ừ, một tuần, mỗi tháng đều tới nha. . . . . .”
“Có thể không cần nó hay không?”
“Ừm. . . . . . Nếu như mang thai, cũng sẽ không tới. . . . . .”
“Vậy anh sẽ để cho em mang thai!”
“Nhưng mang thai anh cũng không thể chạm vào em, ít nhất. . . .ít nhất ba bốn
tháng đầu, tuyệt đối không được chạm tới . . . . . .”
Mạnh Thiệu Đình lập tức nhụt chí, không nhịn được gãi gãi tóc, đôi mắt đỏ lên bất
mãn đứng dậy: “Như thế nào cũng không thể chạm, tới ngày không thể chạm
vào, không đến vẫn không thể chạm tới, dứt khoát cho anh một đao luôn
đi!”
“Anh chỉ biết nghĩ tới chuyện đó, anh căn bản là không yêu
em! Em tới kinh nguyệt vốn là khó chịu chết rồi, anh còn nói như vậy. . . . . .”
Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, tức giận xốc chăn lên, cầm lấy cái gối ném qua đập anh, đứng dậy thở phì phò kêu la. . . . . .