Nhất định cô đang nhớ tới chú hai, nhất định trong mộng nằm mơ thấy chú ấy nên mới cười hạnh phúc như vậy…
Anh ta không ghen tị, vì anh ta biết, khoảng mười năm trước khi lần đầu
tiên nhìn thấy cô, anh ta liền hiểu rõ cô gái này phải là của mình, một
ngày nào đó, đúng vậy, một ngày nào đó cô cũng có thể cười với anh ta,
lúc tỉnh cũng sẽ tựa vào trong ngực anh ta.
Nếu như ô có thể dựa
vào vai nah ta, ngủ mãi không dậy thì tốt biết mấy? Nửa giờ ngắn ngủi
như một giấc mộng bị thổi bay, cô cứ thế tỉnh
lại.
Anh ta biết cô tức giận, anh ta cũng biết cô ghét mình,
nhưng làm thế nào anh ta cũng không ngờ rằng, người luôn dịu dàng và nhã nhặn như cô sẽ có lúc tức giận mà đánh anh ta.
Nhất định cô rất yêu Mạnh Thiệu Đình nên mới tức giận khi bị anh ta cợt nhả?
Nhưng anh ta không hề tức giận, cô càng cuồng dại Mạnh Thiệu Đình, anh ta
càng vui vẻ, đợi đến tương lai, cô cũng sẽ yêu anh ta như yêu Mạnh Thiệu Đình, chẳng phải cũng cuồng dại như thế ư?
Mạnh Thiệu Tiệm nhìn
cô, nhìn đôi gò má vì tức giận mà đỏ bừng, chợt nhớ lại vừa rồi lúc cô
ngủ say, anh ta lén lút ôm cô vào trong ngực mình, đặt một nụ hôn lên
khuôn mặt cô. Da của cô trắng nõn không chút tì vết, môi của cocó màu
hồng thật mê người, anh ta chạm phải mềm mại của cô, suýt nữa đã nóng
lòng muốn co!
Anh ta dùng khả năng khắc chế lớn cỡ nào mới có thể ép bản thân không tiếp tục làm gì đó với cô, trong mười năm này anh ta
cũng phải ra sức ẩn nhẫn mới có thể mắt lạnh nhìn cô ở bên hai người đàn ông khác, mắt lạnh nhìn cô dây dưa với hai người kia.
“Phó tiểu
thư, thật xin lỗi.” Anh ta ưu nhã xoa cằm, “Vừa rồi, thấy cô ngủ say quá nên không đánh thức, nếu có chỗ nào xúc phạm, mong cô bỏ quá cho.”
Anh ta có ý gì? Tĩnh Tri không kìm được cau mày, hình như cô ngủ say quá
nên nhào lên người anh ta! Nhưng rõ ràng chỗ ngồi của cô có mỗi mình
cô!
“Anh có ý gì? Tôi ngồi im ở chỗ của mình,
sao Mạnh tiên sinh phải qua chỗ này? Buồn cười thật đấy, nghe ý trong
lời của anh, chẳng lẽ tôi mộng du?”
Bỗng nhiên Tĩnh Tri xốc chăn
trên người ra, cô cười lạnh, đứng lên: “Bây giờ tôi sẽ mời nhân viên tới đây làm việc, tôi muốn xem thử xem công ty hàng không phụ vụ khách hàng như vậy hay sao? Cho nên mới có chuyện như vậy xảy ra, nếu như anh là
kẻ xấu, chẳng phải hiện tại cái mạng của tôi liền mất sao?”
Mạnh
Thiệu Tiệm thấy cô sắp ấn nút, anh ta liền thu lại vẻ mặt, giơ tay lên
ngăn lại: “Phó tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, mong cô đừng tức
giận, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ đã.”
Tĩnh Tri thấy vẻ mặt
anh ta thành khẩn nhận lỗi, tức giận liền tiêu tán một ít, lại nghĩ dù
sao anh ta cũng là anh cả của Thiệu Đình, nếu như chuyện này truyền ra
ngoài thật, sắc mặt Thiệu Đình cũng khó coi, nghĩ đến đây, cô đành nén
tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi và anh không có gì để nói
cả, Mạnh tiên sinh, mời rời khỏi chỗ ngồi của tôi!”
Mạnh Thiệu
Tiệm ngồi im không nhúc nhích, chốc sau, Tĩnh Tri cảm giác như sự chịu
đựng của mình sắp mất hết thì anh ta chợt mở miệng: “Phó tiểu thư, trong khoảng thời gian này cô có liên lạc với chú ba không?”
Tĩnh Tri ngạc nhiên, bật thốt lên: “Khoảng thời gian này Thiệu Hiên ra nước ngoài công tác.”
“Ra nước ngoài công tác?” Mạnh Thiệu Tiệm thất kinh, đôi mắt đầy nghi ngờ
nhìn cô: “Vậy, xem ra chú ba đã hoàn toàn bỏ thuốc phiện rồi?”
“Thuốc phiện? Thuốc phiện gì?” Bất thình lình nghe được câu này, Tĩnh Tri suýt nữa thì sợ ngây người, lâu sau cô mới phản ứng được, lắp bắp hỏi.
“Cô không biết ư?” Mạnh Thiệu Tiệm cũng ngẩn người, yết hầu chuyển động lên xuống, muốn nói lại thôi: “Tôi cho rằng cô biết, thì ra chú hai… Cũng
phải, sao chú ấy có thể nói chuyện này với cô cơ chứ.”
Anh ta
muốn nói lại thôi, hỏi một đằng đáp một nẻo làm Tĩnh Tri càng thêm sợ
hãi và nghi ngờ, cô bắt được một chữ trọng điệm, lập tức hỏi thăm: “Bắt
giam Thiệu Hiên vì chuyện gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nói
Thiệu Hiên hút thuốc phiện ư? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ
mặt Mạnh Thiệu Tiệm không tự nhiên, chớp mắt mấy cái tránh né, không dám nhìn Tĩnh Tri: “Có lẽ tôi nghe nhầm, dựa vào quan hệ thân mật giữa cô
và Thiệu Hiên, nếu cô đã không biết thì tám chín phần là giả, có lẽ chỉ
là lời đồn thôi.”
Lúc này Tĩnh Tri đã tỉnh táo lại, trong đầu cô
suy nghĩ thật nhanh, nghĩ lại lúc sau khi cô và Thiệu Hiên cùng được đưa ra ngoài, trong lúc cô ốm nặng, Thiệu Hiên ra đi không lời tạm biệt,
nghĩ đến lúc xuất viện đột nhiên Thiệu Đình tới đón cô, nhớ lại Thiệu
Đình nói với cô là Thiệu Hiên giao cô cho anh, cũng là Thiệu Đình nói
với cô, Thiệu Hiên đi công tác ở nước ngoài.
Vì nghĩ đến cục diện ba người khó xử, Tĩnh Tri luôn cho rằng Thiệu Hiên không biết nên đối
mặt với mình như nào, nên mới điên cuồng vào công việc. Nhưng bây giờ
tỉnh táo lại suy nghĩ, Thiệu Đình và Thiệu Hiên đều yêu cô, hai người
bọn họ như nước với lửa, sao bỗng dưng Thiệu Hiên giao mình và Phi Đồng
cho Thiệu Đình?
Nếu như nghĩ như vậy, có phải nói rõ ra là Thiệu Hiên thật sự đang có chuyện giấu cô, không muốn để cô biết không?
Cũng chính là chuyện vừa rồi Mạnh Thiệu Tiệm thốt ra, chuyện Thiệu Hiên hút thuốc phiện?
Tĩnh Tri nghĩ đến đây liền hít một hơi khí lạnh, cô gần như đứng im tại chỗ.
Dựa vào tình cảm Thiệu Hiên dành cho cô, anh tuyệt đối sẽ không mất
tích lâu vậy mà không liên lạc với cô, lúc chia ly ba năm, chẳng phải
anh vẫn ở chỗ cũ chờ cô, tìm kiếm cô đó ư? Không lý nào anh đột nhiên
mất tích không có nguyên nhân…
Do cô sơ suất, cô nên nghĩ tới những chuyện này sớm hơn.
Nhưng Mạnh Thiệu Tiệm là ai? Trong lòng Tĩnh Tri cười lạnh, lúc đầu cô ôm Phi Đồng trong bệnh viện, cô nhớ rõ anh ta xúi giục cô, muốn kẻ địch của
Thiệu Đình là cô đứng bên phía anh ta. Cô cũng không quên, lúc đầu cô
rất hận Thiệu Đình, anh ta đầu độc cô tới trộm giá đấu thầu của Thiệu
Đình cho anh ta, suýt nữa làm hại Mạnh thị không gượng dậy nổi.
Trong lòng anh ta đang nghĩ gì, anh ta ôm ý nghĩ gì, rốt cuộc anh ta có mục
đích gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng Phó Tĩnh Tri cô không hay biết gì ?
Coi như cô là một đứa con gái riêng, nhưng cô cũng lớn lên trong một đại
gia tộc, từ bé nhìn các chị em hục hặc với nhau, nếu như cô còn là một
tiểu bạch thỏ không biết tì gì thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!
Hơn nữa, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Thiệu Đình và
Thiệu Hiên vì cô mà làm hai bậc trưởng bối của nhà họ Mạnh nổi giận, thế này mới để Mạnh Thiệu Tiệm thừa cơ ngồi lên chức chủ tích. Nhưng hiện
nay, nếu Thiệu Đình và Thiệu Hiên nối lại tình cảm, người lo lắng nhất
nên là anh ta mới đúng chứ?
Cho nên, bây giờ anh ta chạy tới
trước mặt cô, nói mấy lời lập lờ nước đôi, để cô hiểu lầm Thiệu Đình, từ đó cho anh ta thêm cơ hội để thừa dịp, nếu như cô đoán không lầm thì
nhất định trong lòng anh ta đang nghĩ vậy!
Thấy bên môi cô là nụ
cười lạnh khinh thường, Mạnh Thiệu Tiệm không lấy gì làm thẹn quá thành
giận, trước đến giờ anh ta vẫn biết Tĩnh Tri không phải đồ phụ nữ không
não. Vả lại, bây giờ cô và Thiệu Đình tình đầu ý hợp, sao có thể tin vào mấy câu nói của anh ta. Anh ta chỉmuốn dẫn dắt cô theo một phương
hướng, sau đó những bằng chứng cụ thể còn đó, không phải cô sẽ không
tin!
“Thiệu Hiên là dạng người gì tôi rõ nhất, anh ấy sẽ không
hút thuốc phiện. Coi như là… Được rồi, coi như anh ấy dính vào ma túy,
chuyện này tôi sẽ tự làm rõ, không làm phiền Mạnh tiên sinh phí sức. Bây giờ Mạnh tiên sinh có thể rời khỏi chỗ của tôi chưa?”
Tĩnh Tri
cười nhạt, giọng nói nhu hòa kiên định, ánh mắt mạnh mẽ không hề dao
động, hiển nhiên không hề rối loạn tâm trí vì những lời ra vẻ huyền bí
của anh ta.
Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm biết cô như vậy là bởi cô
hoàn toàn tin tưởng Mạnh Thiệu Đình vô điều kiện, cho nên sau khi nghe
anh ta nói đến Mạnh Thiệu Hiên, cô vẫn không hề nghi ngờ.
Trong
lòng anh ta hơi mất mát, nhưng không khỏi càng tán thưởng cô. Cứ tưởng
vì quan hệ lúng túng phức tạp của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, chỉ cần anh
ta nói mấy câu là cô sẽ lập tức nghi ngờ Thiệu Đình xúi giục Thiệu Hiên
hút thuốc phiện. Bây giờ xem ra… chuyện không đơn giản như vậy.
Anh ta đứng lên, im lặng về chỗ ngồi của mình, ngay sau đó Tĩnh Tri liền đi tới ngồi vào chỗ của mình, gọi một ly rượu đỏ rồi bắt đầu chăm chú xem
tạp chí trong tay. Trên chặng đường còn lại, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn về
phía cô mấy lần, cô chưa từng bất an hay có hành động hoảng hốt, lúng
túng nào. Cô xem tạp chí mệt thì thiếp đi một lúc, thậm chí khẩu vị tốt, ăn một phần cơm thịt bò, thời gian còn lại không đọc báo thì là ngắm
phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như mấy lời vừa rồi của anh ta chỉ là mấy lời xã giao.
Hành trình nhanh chóng kết thúc, sau khi Tĩnh Tri xuống máy bay, Mạnh Thiệu Tiệm mới chậm rãi xuống.
Đứng cách đó không xa, anh ta thấy cô như một con chim nhỏ khoan khoái nhào
vào vòng tay rộng mở của Mạnh Thiệu Đình. Khóe môi anh ta hơi cong lên,
như không thèm để ý, nhưng đi chưa được mấy bước, bỗng anh ta đấm một
cái thật mạnh vào cột, khuôn mặt u ám, mà mây mù dưới đáy mắt anh ta bắt đầu tràn ra.
Tao nghĩ kịch hay sắp diễn rồi, chú hai thân mến,
tao sẽ làm cho mày hoàn toàn mất đi tất cả, để mày thưởng thức xem những năm tao sống trong khổ sở rốt cuộc là cuộc sống như thế nào!