Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 319


trước sau

Tao nghĩ kịch hay sắp diễn rồi, chú hai thân mến, tao sẽ làm cho mày hoàn toàn mất đi tất cả, để mày thưởng thức xem những năm tao sống trong khổ sở rốt cuộc là cuộc sống như thế nào!

Trong đầu anh ta nghĩ như vậy nhưng vẫn cảm thấy nỗi tức giận lắng đọng nơi ngực, dần dần dường như không thể khống chế, anh ta đứng im tại chỗ một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại được. Trong sân bay người đến người đi, ánh sáng trước mặt phản chiếu người trong gương, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hai người kia ôm nhau rời đi, dán sát vào nhau như đôi trẻ sinh đôi, thân mật dán chặt không có kẽ hở, con ngươi anh ta liền mất khống chế co rút nhanh một lúc lâu.

Cuối cùng cũng không thấy nữa, anh ta thở dài, bước nhanh ra đại sảnh ngoài sân bay. Ngay giây phút chiếc cửa xoay sang trọng bị đẩy ra, gió lạnh ùa vào mặt như đao cắt, anh ta giật mình, không kìm được đưa tay sờ lên mặt, nơi bị cô đánh vẫn hơi đau, thế nhưng anh ta lại cảm thấy không cách nào kìm chế nổi sự sung sướng. Biết cô mười năm, đây là lần đầu tiên bọn họ ở gần nhau như vậy.

Anh ta nghĩ, bất kể như thế nào, anh ta đểu không thể quên được dáng vẻ cô dựa vào vai mình ngủ say, môi cô nở nụ cười tủm tỉm, xúc cảm khi anh ta hôn lên gò má và đôi môi vừa thơm vừa mềm mịn của cô, anh ta càng thêm kiên định quyết tâm phải có được cô.

Sải bước về phía trước, anh ta đi ngược hướng, trong những cơn gió Bắc gào thét, vạt áo khoác bị thổi bay phất phới, thân thể cao thẳng của anh ta dần lẫn vào bầu trời đầy tuyết bay, lại phảng phất làm cho người ta cảm giác thê lương và cô độc không thể nói thành lời.

Tựa như trên thế giời này, tới bây giờ chỉ có mình anh ta, lủi thủi độc hành, một mình côi dút.

“Gầy.” Trong tuyết, xe đi chậm chạp cũng rất vững vàng, khí nóng tản ra khắp xe, trong xe ấm áp như mùa xuân.

Tĩnh Tri tựa vào lòng anh, mặc anh nắm hai tay mình, cách lớp áo khoác đặt hai tay cô trên vùng bụng ấm áp của anh. l.Qđô,n đọc truyện Anh vẫn luôn nhìn cô, từ lúc ở sân bay đón cô, ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt cô.

“Nào có?” Cô hờn dỗi liếc anh một cái, cả người lại rúc vào trong ngực anh: “Em còn cảm thấy mập đây, trời lạnh liền ăn ngon. Ở châu Úc, mỗi đêm còn phải ăn khuya kìa, hình như eo cũng mập ra.”

Anh cười, vẻ mặt dịu dàng, bàn tay quả nhiên lần sờ về phía eo cô, cô né tránh nhưng vẫn bị anh ôm vào trong ngực, bị anh sờ soạng không còn gì. Thật lâu sau, cô đỏ mặt rúc đầu vào trong ngực anh, chết cũng không chịu ra ngoài, tay anh thì vẫn đặt bên trong quần áo cô, đặt ngay chỗ hông mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay nóng bỏng như than lửa nướng cô, làm cho máu trong toàn thân cô cũng gào thét, sôi trào.

Mà anh vẫn cố chấp không buông, đôi môi đặt xuống vành tai cô, phả ra hơi thở ấm áp, làm cả người cô bị nhột, nhưng vẫn không tránh.

“Anh thích em như này, eo đầy đặn hơn, sờ thoải mái hơn.”

Cô lập tức kêu ra tiếng, trở tay đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô không kìm được nhìn trộm An Thành lái xe ở ghế trước, thấy sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp và cứng đờ, bả vai lại như đang run rẩy làm cô càng xấu hổ vưa giận dữ, cô giơ tay phải đấm anh, miệng không ngừng hờn dỗi: “Anh còn nói bậy, còn nói bậy!”

Tiếng cười của anh trầm thấp dễ dê, đợi cô đánh mấy cái mới cầm hai quả đấm của cô kéo vào trong ngực, lưu luyến hôn cô.

Cô dần ngồi yên, khi anh vô cùng dịu dàng hôn, cô dần thất thủ, hai tay vốn để trước ngực anh, không biết tự bao giờ đã vòng qua cổ anh, cô ôm chặt anh, gần như hôn trong lúc hít thở khó khăn.

Thì ra hôn người mình yêu lại làm cho người ta cảm thấy tốt đẹp đến thế, tốt đẹp đến mức hận không thể mỗi giây phút đều muốn ở bên anh, tốt đẹp đến mức không bao giờ muốn buông tay anh ra nữa.

“Có thích không?” Dần đến lúc cao trào thì anh liều mạng khống chế, lúc bấy giờ mới chịu buông cô ra. Mới chỉ tám ngày không gặp mà thân thể của anh, trái tim của anh gần như khát vọng cô đến cực hạn.

Ngón tay thon dài êm ái lau giọt nước mập mờ đọng lại bên môi cô, còn cố ý dừng lại một lúc nơi cánh môi bị sưng lên của cô, ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt môi cô, cảm xúc này làm cho cô có loại khổ sở khó nói thành lời. Cảm giác như trên sống lưng cũng vì hành động nhẹ nhàng này của anh mà nổi lên những hạt nhỏ, thần kinh toàn thân cô căng thẳng, khẩn trương không nói thành lời....

Mà ngón tay của anh mãi tìm tòi bên khóe môi hơi hé mở của cô, mi mắt khép hờ của cô trắng nõn như trong suốt, những mạch máu nhỏ dễ thương trên khuôn mặt cô cũng có thể tìm thấy được, mà lông mi tựa cánh bướm thật dài cũng lo sợ, nghi hoặc mà không ngừng run rẩy, làm anh không kìm chế được cúi đầu hôn lên mắt anh.

Đôi môi nóng bỏng phủ xuống, cô liền mềm nhũn, hai tay trên cổ anh trượt xuống rồi vô ý thức túm chặt ống tay áo anh, dần dần nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Nụ hôn nóng bỏng vô cùng, mãi đến khi xe dừng lại trong Tịnh Viên từ lâu, thời gian như dừng lại, chợt có một vốc tuyết ở trên cây bị gió lạnh thổi rơi xuống, đột ngột đập vào mui xe, thế này mới thức tỉnh hai người.

Tĩnh Tri luống cuống chân tay đẩy anh, cúi đầu, lí nhí tráh anh: “Đều tại anh, đến nhà rồi sao không gọi em.”

Anh giúp cô kéo lại cổ áo cho chỉnh tề, trêu cô: “Anh thấy em rất say sưa… Tất nhiên là phải phối hợp vô điều kiện rồi…”

“Anh… Em không để ý đến anh nữa!” Tĩnh Tri trừng anh, mở cửa xe toan nhảy xuống thì Mạnh Thiệu Đình kéo cô lại: “Cẩn thận, đeo khăn quàng cổ cho hẳn hoi, bên ngoài gió lớn, lạnh lắm…”

“Không cần anh lo!” Tĩnh Tri không để ý đến anh, dùng sức đẩy tay anh ra.

“Trên cổ em còn dấu hôn… Lát nữa sẽ bị bon An Thành thấy mất…”

Bước chân Tĩnh Tri liền dừng lại, cô tức giận nhưng từng đợt ngọt ngào trong lòng cuồn cuộn lan tỏa, cuối cùng để mặc anh quàng khăn cho mình, hai người xong chuyện cùng đi về phía ngôi nhà nhỏ.

Dẫm lên tuyết phát ra những tiếng vang lạo xạo, cô cảm thấy chơi vui liền cố ý đi lên hai bên đường mòn không quét tuyết đọng, Mạnh Thiệu Đình vội kéo cô: “Cẩn thận giầy ướt, bàn chân bị nẻ, đến lúc đấy lại kêu đau.”

Tĩnh Tri bị anh kéo vào trong ngực, bất mãn dẩu môi: “Em có yếu ớt vây đâu, lúc em đi làm ở công trường xây dựng, mừa đông chưa qua mà vẫn phải làm việc nặng* cùng nước bùn, bàn tay, khuôn mặt bị nứt nẻ mà em cũng đâu có khóc.”

*Nguyên văn là bàn chuyên, đây là một từ ngữ trên mạng hình dung công việc cực khổ, hơn nữa không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn phải làm. (Theo Baike)

“Ai… Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì vậy… ôi!” Bàn tay chợt bị anh nắm chặt, cả người cũng
đột nhiên bị hai cánh tay anh ôm chặt. Cô bị anh làm đau, không chịu được kêu thành tiếng nhỏ, còn anh áp mặt của cô trong ngực mình, ôm thật chặt, thật chặt làm cô có thể nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn, thậm chí còn có thể cảm thấy anh cố gắng áp chế run rẩy. Trong lòng cô dần hiểu, hốc mắt hơi cay, trở tay ôm anh chặt hơn, nhẹ vuốt lưng anh. Cô biết, anh nghe cô nói những năm tháng chịu khổ kia củ mình, nhất định anh sẽ rất khổ sở.

Nhưng đã qua hết rồi, anh yêu thương cô như vậy làm cô rất thỏa mãn, đi qua hết thảy yêu hận đã làm cho những khổ sở ấy trôi qua vĩnh viễn, tuy quá nhiều đau đớn, quá nhiều đau xót, song hạnh phúc hiện tại làm người ta lưu luyến không rời. Nếu cô vẫn cố chấp quá khứ, sao có thể có được hạnh phúc trọn vẹn đây?

“Thiệu Đình… Đã qua cả rồi, anh đừng khó chịu. Em không đau, thật đấy, không đau tí nào hết.”

Cánh tay anh càng siết thêm một chút, cả người run rẩy mạnh hơn, hoặc là vì sức lực của anh quá lớn làm xương cốt toàn thân cô đều đâu, hoặc là vì anh đau lòng mà muốn rơi lệ. Tóm lại cô không có tiền đồ mà khóc, muốn an ủi anh nhưng không cách nào mở miệng, sợ một khi hé miệng sẽ nghẹn ngào.

Suốt năm năm, nói là quên nhưng sao có thể quên dễ dàng? Cô chỉ hy vọng, dưới sự cưng chiều và che chở của anh, cô có thể cắt đi từng ít một, hoàn toàn quên lãng.

“Thật xin lỗi, Tĩnh Tri… Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Anh nói xin lỗi hết lần này đến lần khác bên tai cô, chỉ có ba chữ này nhưng lại làm cho nước mắt của cô không thể nào ngừng lại. Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô đã không còn trách anh, đã tha thứ cho anh từ lâu, cô không muốn thấy anh khổ sở, không muốn nhìn dáng vẻ áy náy của anh, lại càng không muốn vì những chuyện có lỗi xưa kia và bất an và đền bù cho cô gấp bội lần.

Bọn họ bình đẳng, yêu nhau cũng phải là bình đăng, cô chỉ hy vọng anh vì yêu cô mà yêu cô, chứ không phải vì áy náy và đau lòng mà yêu cô.

“Đừng nói xin lỗi.” Cô che miệng anh lại, đôi mắt rưng rưng nhìn đôi mắt đỏ ửng của anh, cười dịu dàng: “Đừng nói ba chữ này với em, vĩnh viên cũng đừng nói, em không mong rằng giữa chúng ta sẽ khách khí như vậy, xa lạ như vậy, em cũng không hy vọng sau này sẽ nói ba chữ này với đối phương. Vậy nên, đồng ý với em, vĩnh viễn đừng nói thậ xin lỗi, được không?”

Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn thấu khắp cơ thể cô, giữa đôi mắt màu đen hơi nâu của anh dần có ngọn lửa bốc cháy. Nhiệt liệt và điên luôn, cô không hề e sợ, nhìn thẳng anh, cho đến khi anh lại ôm chặt lấy cô, gương mặt hơi lạnh dán vào cổ cô, cô nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên: “Được, anh đồng ý với em, không bao giờ nói ba chữ này nữa! Giữa chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn đều không dùng tới!”

Tĩnh Tri bật cười, đôi mắt đen như mực đảo một vòng, khóe môi nhếch lên, cô nhìn anh, cười nói: “Nói hay lắm, người nào không giữ lời, sinh con trai không lấy được vợ, sinh con gái không ai thèm cưới!”

“Miệng thật là độc!” Anh cũng cười lên, uất ức vừa rồi tản đi chút ít.

Anh chỉ nắm chặt tay cô, giơ lên trước mặt cẩn thận nhìn lúc lâu. Quả nhiên nếu nhìn kĩ, trên mu bàn tay vẫn có thể những vết sẹo mờ. Nghĩ đến đây vốn là một đôi tay đàn dương cầm, vốn nên là những ngón tay bay múa trên những phím đàn đen trắng, nhưng bởi vì vội vã kiếm sống mà phải làm những việc như vậy.

Trái tim anh đau nhói khó chịu, thế nào cũng không nghĩ ra, cô nhỏ xinh, mỏng manh như này sao lại làm việc ở công trường xây dựng, sao lại làm bạn cùng với gạch bùn, sao lại nhận hết khổ sở và hành hạ.

“Sau này anh sẽ đối tốt với em, cả đời đều đối tốt với em.” Anh ôm cô vào lòng, khẽ khàng mở miệng, không phải cam kết, mà là hơn hẳn cam kết.

“Em không tin những lời nói phát ra từ miệng, vẫn là dùng hành động để chứng minh đi.” Trong lòng cô như ướp mật nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho người ta.

“Chuyện này đơn giản.” Anh lập tức bế cô lên, ngay khoảnh khắc hai chân cách mặt đất, Tĩnh Tri liền sợ hãi hét lên, cũng vì sợ mà ôm chặt lấy cổ anh.

Anh không hề để tâm đến người giúp việc, không để ý đến An Thành còn đứng trong phòng khách, ôm cô đi thẳng lên tầng, thậm chí còn vung tay lên để mọi người đi xuống, đừng quấy rầy bọn họ!

Tĩnh Tri thẹn đến mức hận không thể chui xuống đất, đành dùng sức cấu anh. Không ngờ người này rất xấu, căng cơ trên tay lên không để cô được như ý. Cô oán trách căn một cái thật mạnh lên cổ anh, không ngờ mới cắn nhẹ lên anh đã lập tức khoa trương kêu ai u một tiếng, ngược lại ôm cô bước nhanh hơn, miệng nói lời vô lại: “Vợ à đừng nóng vội, phải vào phòng mới có thể… ui da… nhẹ chút vợ ơi… thịt bị em cắn rơi luôn rồi… em có cắn … cũng đừng để người ta thấy… mau nhả ra…”

Chưa đến giữa cửa anh đã luôn miệng kêu ai u, làm mọi người dưới tầng không nén nổi cười. Tĩnh Tri suýt ngất đi, người này thường ngày luôn yêu mến, thương tiếc, tôn trọng ý nguyện của cô. Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện khuê phòng lại như biến thành hỗn thế ma vương, miệng vô lại muốn chết, lời nói mỗi lần đều khó nghe, nhưng anh cứ khăng khăng luôn làm không biết mệt, thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện