Lời nói mỗi lần đều khó nghe, nhưng anh cứ khăng khăng luôn làm không biết mệt, thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.
Cô rất ghét anh như vậy, nhưng cũng… luôn không nhịn được khi anh nói
những lời trêu chọc ấy, làm cô mất đi tất cả tâm trí, cuối cùng mềm
nhũn, hóa thành một vũng nước dưới thân thể anh.
Tắm xong đi ra
ngoài, cô mặc một chiếc áo choàng tắm lớn, còn anh chỉ quấn một chiếc
khăn tắm, để lộ lồng ngực rắn chắc và khêu gợi. Làn da
của anh là màu lúa mạch mê người, kiên trì rèn luyện lâu dài làm anh có
một vóc người làm cánh phụ nữ thét chói tai, bả vai dày rộng, hông hẹp
rắn chắc, đôi chân thon dài lại bền chắc có lực, trên khăn tám là sáu
múi cơ bụng chỉnh tể hàng thật giá thật, tựa như socola, mê người và hấp dẫn.
Tĩnh Tri liếc anh một cái thật nhanh, sau đó ngượng ngùng
quay mặt đi chỗ khác, tìm máy sấy sấy tóc. Thế nhưng anh vô lại đi tới,
đỡ cô ngồi xuống trước trước trang điểm có mặt kính lớn khắc hoa, sáng
ngời, sạch sẽ. Động tác thành thạo, vuốt mái tóc dài dịu dàng sấy tóc
cho cô, lén quan sát gương mặt cô trong gương.
Sau khi tắm, đôi
gò má cô hiện lên vẻ hồng hào tuyệt đẹp, cổ của chiếc áo choàng rộng rãi hơi mở, có thể thấy thấp thoáng phong cảnh tuyệt vời trong đó.
Cổ họng anh hơi căng lên, hầu kết khiêu gợi chuyển động mấy cái, ngón tay
vốn đang vuốt tóc cô liền chuyển đến cần cổ nhỏ xinh, chỉ vừa chạm vào,
cả người cô liền nhạy cảm run lên, từ trong gương liếc anh một cái, chỉ
vậy thôi cũng quyến rũ khó nói thành lời: “Anh có sấy không?”
Anh cúi thấp người, một phát bắt được khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ cắn
một cái, ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ: “Không sấy…”
Anh nói ậm ừ không rõ, làm cả người cô nóng lên, cô hơi giãy giụa, muốn
tránh khỏi anh, cô còn không biết anh ư? Nụ hôn này sẽ không dứt, mà cô
cũng không nên để anh chạm vào ở chỗ nào khác ngoài giường.
“Đừng động…” Bàn tay anh di chuyển dọc theo bả vai của cô
xuống dưới, dễ dàng dò xét từ cổ áo cô vào trong, phủ lên mềm mại của
cô, đầu ngón tay dừng lại trên bầu ngực tinh xảo mềm mại của cô, dùng
ngón tay nhẹ nàhng cọ xát, tựa như có một dòng diện mạnh truyền khắp
toàn thân trong nháy mắt, làm đại não cô lập tức trống rỗng, không có
cách nào mở miệng nói chuyện, không thể tìm lại thanh tĩnh cho mình.
Mạnh Thiệu Đình không còn cách nào để tỉnh táo, dưới tay không chần chờ, kéo cô lên, chậm mà chắc nhấc cô lên, để cô nằm úp trên bàn trang điểm
xong, vén vạt áo choàng ra, ngón tay cởi chiếc quần lót màu trắng bên
trong xuống. Cởi áo choàng tắm, cứ thế đứng đằng sau cô, đi vào từ đằng
sau.
“A…” Tĩnh Tri bị anh đụng, cả người rung lên, cắn chặt môi
không chịu phát thành tiếng dù là nhỏ nhất, hai tay cô níu chặt mép bàn
trang điểm, vừa ngẩng đầu là thấy tư thế của mình trong gương, run rẩy
muốn khóc, không chịu được cầu xin: “Thiệu Đình… Đừng ở đây…”
Vì
khẩn trương nên cô rất nhạy cảm, rất chặt làm Mạnh Thiệu Đình suýt nữa
không khống chế được bản thân, anh liều mạng khống chế, nhẫn nại từng
trận tê dại toàn thân, sau đó liền năm chặt thắt lưng mảnh khảnh củacô,
nghiêng người xuống, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô: “Tĩnh Tri… Đừng sợ,
không sao, không có chuyện gì…”
Hai người cứ thế áp lên nhau,
luật động không ngừng, Tĩnh Tri không khống chế được, nhỏ giọng khóc
thút thít. Cô chưa từng bị anh chơi đùa như này, coi như bình thường anh nói hơi quá đáng nhưng không hề bắt cô phải làm ra những hành động quá
giới hạn như bây giờ. Cô cố nén xấu hổ, lén nhìn vào
gương, liền thấy động tác vô cùng xấu hổ của hai người họ, thân hình anh cao lớn, lồng ngực vững chắc, tren khuon mặt là vẻ mặt hấp dẫn, cô
trong tư thế cúi người, cả người đung đưa, đầu tóc rối bời, làm cô thẹn
thùng đến mức hận không thể đụng chết mình.
Anh vẫn đang vui vẻ,
hoàn toàn không thể dừng lại, thậm chí anh còn cởi áo choàng tắm của cô
ra, để cô không mảnh vải nằm trên bàn. Anh không chớp mắt nhìn cô từ
gương, hai tay luồn qua tay cô vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô, không
quên thỉnh thoảng cúi đầucắn vài tai cô, nhẹ giọng dỗ dành gọi bảo bối,
cả người cô nóng bừng như sắp ngất xỉu, tư thế như này làm cô không thể
khống chế, cuồng loạn theo anh.
Mới đầu anh còn khống chế bản
thân, trong miệng liên tục nói lời âu yếm, lúc sau anh không hề kiêng
dè, đặc biệt là lúc cô bắt đầu chìm đắm, những lời anh nói ngày càng xấu hổ, ngày càng trắng trợn. Tĩnh Tri nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn
cảnh tượng trong gương, nhưng những lời trắng trợn đáng xấu hổ của anh
liên tục vang lên bên tai cô, làm phản ứng của thân thể chiến thắng lí
trí, dần dần không khống chế phối hợp với anh, run rẩy bùng phát.
Mạnh Thiệu Đình cảm nhận được sự khác thường của cô, không kìm được cười
thành tiếng, ánh mắt nóng rực như lửa. Mà thứ trong người cô cũng không
khác gì lửa nóng, vừa nóng vừa cứng. Tĩnh Tri dần không còn sức, cả
người mềm nhũn. Mà anh chợt có ý xấu, ôm cô đứng lên, vẫn duy trì tư
thế, sau đó ngồi xuống. Tĩnh Tri hoảng loạn, luống cuống chân tay, không kìm được trợn to hai mắt, lại thấy cảnh tượng trong gương, cô đang ngồi trên người anh, bàn tay anh đặt trên ngực cô, giữ chặt, môi anh cắn
vành tai cô, đầu lưỡi mang theo nóng rực trườn vào trong lỗ tai cô. Cô
rên lên một tiếng, hoảng loạn nhắm hai mắt, không
dám nhìn nữa, thế
nhưng anh cười trầm thấp một tiếng, động tác trên tay hơi dùng sức, nhẹ
than bên tai cô: “Đây là gì? Hả?”
Cả người Tĩnh Tri như nổ tung,
không dám mở miệng, nhưng bởi vì hưng phấn và căng thẳng quá mức và cả
người căng thẳng. Anh không khống chế được, ôm chặt cô, hàm răng sắc
nhọn cắn vai cô, động tác mãnh liệt thêm vài lần, lúc này mới thở gấp
dừng lại.
Lúc tỉnh lại, không biết đã là ngày tháng năm nào.
Cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan anh tuấn của anh, anh ngủ rất
say. Cô thấy khát nước liền lặng lẽ xuống giường rót nước, lại cảm thấy
bụng đói khó chịu liền đặt chén nước xuống, khoác áo ngủ dầy, nhẹ chân
nhẹ tay đẩy cửa ra chuẩn bị đi xuống tầng lấy chút gì ăn.
Vừa ra
phòng ngủ, bước được hai bước xuống cầu thang thì nghe thấy tầng dưới
truyền đến tiếng nói chuyện đè nén, Tĩnh Tri không khỏi dừng lại, lời
nói đứt quãng lọt vào tai cô, làm cả người cô căng thẳng, cứng đờ.
“Tôi không rõ lắm… Là nhị thiếu sắp xếp người… Đúng… mang tma thiếu đi ZNV*… Không có tin tức, có lẽ… đã xảy ra chuyện… Không đâu… cô ấy không biết… nhị thiếu không cho phép nói cho cô ấy… Lệnh kín miệng… Đúng.. Hoom nào gặp mặt thì nói chuyện tiếp… Cúp máy đây.”
*ZNV: Câu lạc bộ quốc tế cao cấp dành cho các chiến binh.
Người nói chuyện rất cẩn thận nhưng vì bây giờ đã gần nửa đêm nên bốn phía
rất an tĩnh, tuy đứt quãng nhưng Tĩnh Tri cũng nghe gần hết.
Thiệu Đình sắp xếp người đưa Thiệu Hiên đi ZNV, phát hiện ở đó không có tin
tức, có lẽ đã xảy ra chuyện. Thiệu Đình không cho người khác nói cho cô
biết chuyện này, hạ lệnh giữ kín miệng.
Tĩnh Tri bỗng cảm thấy
lạnh lẽo, cô ra sức khống chế bản thân không nghĩ đến những chuyện xấu
xa, nhưng vẫn không khốn chế được run rẩy, tại sao Thiệu Đình lại đưa
Thiệu Hiên đi ZNV? Tại sao không cho cô biết? Tại sao An Thành nói… có
lẽ đã xảy ra chuyện?
Đây chính là nguyên nhân hơn một tháng không có tin tức của Thiệu Hiên ư?
Không, Thiệu Đình không phải người như vậy, anh không có động cơ, không có
nguyên nhân nào cả! Anh không thể nào làm ra chuyện như vậy!
Tĩnh Tri nghĩ tới đây lập tức tỉnh táo lại, cô lắc đầu một cái thật mạnh,
muốn mình gạt bỏ những ý tưởng buồn cười kia đi. Cô đã nói cô yêu anh,
cô đã quyết định trở về bên anh, sao Thiệu Đình còn có thể ra tay với
Thiệu Hiên?
Nhất định là âm mưu của ai đó! Đúng rồi, cô lập tức
liên tưởng đến những lời nói lập lờ của Mạnh Thiệu Tiệm nói với mình lúc ở trên máy bay.
Nhưng… Người nói chuyện điện thoại là An
Thành, An Thành là tâm phúc của Thiệu Đình, bọn họ là anh em hơn hai
mươi năm, Thiệu Đình làm chuyện gì cũng chưa bao giờ lừa dối anh ta, lời trong miệng anh ta nói ra cũng không phải giả.
Tĩnh Tri lại rối
loạn, cô đang nghĩ lung tung thì nghe tiếng bước chân tiến đến gần từ
tầng dưới, cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, làm ra dáng vẻ tỉnh ngủ,
xuống tầng.
An Thành xoay người thấy Tĩnh Tri liền giật mình, lập tức nghĩ không phải vừa rồi anh ta nói chuyện bị cô nghe thấy đấy chứ.
Vẻ mặt anh ta không tự nhiên, mở miệng trước: “Phó tiểu thư, đã trễ thế
này sao lại xuống tầng? Có phải vừa rồi tôi nói chuyện làm ồn đến cô
không?”
Tĩnh Tri ngáp một cái, tinh thần không phấn chấn nhìn anh ta: “Gọi điện? Đâu có, tôi đói bụng nên xuống tìm đồ ăn.”
“Ờ…” An Thành thở dài nhẹ nhõm, thầm may mắn không thôi, may mà cô không
nghe thấy, bằng không nhị thiếu có miệng cũng không giải thích được.
“Vậy tôi không quấy rầy cô, ngủ ngon.” An Thành tao nhã, lễ độ tạm biệt cô, Tĩnh Tri gật đầu một cái: “Ngủ ngon.”
Nhìn anh ta đi ra ngoài, cô vẫn đứng trước tủ lạnh trầm tư. Nếu An Thành nói là thật, vậy thì chứng tỏ Thiệu Đình thật sự có chuyện gì đó đang dấu
cô, không muốn cho cô biết. Đã vậy, nếu như cô muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cách duy nhất chính là đào ra một lỗ hổng từ chỗ An
Thành.