Editor: Thu Thủy
"Cô mang thai, có thai 80 ngày rồi." Bác sĩ đeo cặp kính mắt dày hiền lành nhìn tờ giấy xét nghiệm, nói chắc chắn.
Chuyện này là trong dự tính, đi tới bệnh viện kiểm tra cũng chỉ để xác nhận lại.
Nhưng lúc bác sĩ nói ra những lời này, Tĩnh Tri vẫn không nhịn được hốt hoảng một chút, cô ngồi đối diện cửa sổ, ngoài cửa sổ là cây rất lớn, đang
thay lá mới, vô cùng đẹp, mùa xuân đã đến, vạn vật bắt đầu tỉnh lại,
nhưng cô lại thấy đáy lòng vẫn rét lạnh.
"Cảm ơn." Tĩnh Tri nhận
tờ giấy xét nghiệm, khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ thanh tý, nhưng
gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng thâm đen.
"Bác sĩ, tôi còn chuyện
muốn hỏi." Tĩnh Tri do sự hồi lâu cuối cùng vẫn nói ra tiếng, trước đó
vài ngày cô bị ốm, cô rất lo đứa bé trong bụng không khỏe mạnh.
"Trước kia tôi từng sảy thai, nhưng sau đó cũng mang thai lại, chỉ là trước đó vài ngày tôi bị ốm, cơ thể không tốt, tôi muốn hỏi đứa bé trong bụng
thế nào, tôi có cần phải chú ý điều gì không?"
Tĩnh Tri nói rất
chậm, giọng nói trầm hết mức, vẻ mặt lộ ra sự bất an
và hoảng hốt, nhưng bác sĩ này cả đời làm nghề y, đã từng gặp qua nhiều
chuyện, lập tức hiểu rõ nỗi lo của cô, cười an ủi nói: "Xem tình hình
trước mắt, mọi việc đều bình thường, tuy nhiên, cô nói cô đã từng sảy
thai, qua một thời gian thân thể không tốt, giờ mang thai chưa được ba
tháng, cô nhất định phải đặc biệt cẩn thận, đặc biệt chú ý, chú ý ăn
uống hợp lý, rèn luyện cơ thể, có thể tăng cường sức khỏe, mặt khác đứa
bé trong bụng không có điều gì cần quá mức quan trọng."
Bác sĩ
nói trong đưa một quyển sách do chính bệnh viện in, bên trong có tất cả
các mục cần chú ý trong kỳ thai nghén, cả việc cần ăn uống thế nào cũng
viết rõ ràng, Tĩnh Tri nhận lấy rồi tất kỹ: "Cảm ơn bác dĩ, tôi sẽ làm theo lời của bác sĩ."
"Vậy thì tốt, cô nhất định phải đi kiểm tra đúng lịch, nhỡ xảy ra chuyện gì chúng tôi còn kịp thời chuẩn vị."
Tĩnh Tri gật gật đầu, liền đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Cố Lưu Tô đang đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra vội chạy tới hỏi: "Sao rồi?"
Tĩnh Tri vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: "Mang thai, đã hơn hai tháng."
Cố Lưu Tô búi tóc thành một búi nhỏ, cô mặc quần áo màu xanh đậm vô cùng
xinh đẹp lộng lẫy, dáng người có lồi có lõm, khuôn mặt nhỏ nhắn, có đôi
mắt phượng hơi xếch, mặt không đánh phấn mà chỉ tô chút son, rất tự
nhiên và đáng yêu, nghe thấy Tĩnh Tri nói mang
thai, cô như nhớ ra điều gì, ánh mắt trở nên ảm đạm nhưng lại biến mất
trong giây lát.
"Vậy phải chú ý thật tốt. Sau này không thể tùy
tiện nữa, đây là hai người rồi." Cố Lưu Tô giữ chặt tay cô vỗ vỗ, thấy
cô như đang đi vào cõi mộng, biết trong lòng cô đang đau khổ, Lưu Tô
không nói gì nữa, dù sao, một người phụ nữ phải sinh con một mình cần
dũng khí rất lớn, còn phải chịu được sự dày vò, sự cô đơn và đau khổ lớn hơn trong tưởng tượng.
Cô Lưu Tô cười thảm, cô hiểu rất rõ.
"Lưu Tô, tôi phải làm gì bây giờ?" Tĩnh Tri để
mặc cho Lưu Tô nắm tay, hoảng hốt đi ra ngoài, lại làm mẹ một lần nữa, đáng lẽ là chuyện vui vẻ hạnh
phúc nhưng cô không cười nổi, nếu Thiệu Đình còn bên cạnh cô thì tốt
biết mấy, ít nhất cô không cần ai chào đón đứa bé, nhưng anh đã đi rồi,
ngay cả anh đi đâu cô cũng không biết.
Sau đó, cô đợi ở sân bay
ba ngày cũng không thấy bóng dáng anh, Tĩnh Tri nghĩ, nếu anh đã có ý
trốn cố, sao có thể để cô nhìn thấy? Anh có hàng trăm cách rời đi mà
thần không biết quỷ không hay, nếu anh không muốn gặp lại cô nữa.
Lưu Tô nhíu mày, "Làm sao bây giờ? Lôi anh ta về, nếu cô yêu anh ta, cô không thể không có anh ta."
"Nhưng anh ấy không muốn gặp tôi, anh ấy hận tội, tìm mọi cách tránh mặt tôi, tôi còn có thể làm gì?"
Tĩnh Tri mất hồn mất vía, đôi mắt ngấn nước, nhưng vẫn chống đỡ không muốn khóc.
"Cô nói cho tôi biết, nếu cô là tôi, cô sẽ làm thế nào đi?" Lưu Tô đỡ cô
ngồi xuống ghế, cô khoanh hai tay trước ngực, châm điếu thuốc nhưng lại
dập tắt: "Thật xin lỗi, quên mất cô mang thai, không thể ngửi mùi thuốc
lá."
Tĩnh Tri lắc đầu: "Không sao."
Lưu Tô liền nói tiếp:
"Tôi khác, giống như Lục Phóng, tôi yêu anh ấy, yêu đến mức có thể chết
vì anh ấy, nhưng nếu anh ấy có người khác, xảy ra quan hệ, dù tôi có đau chết cũng sẽ buông tay."
Lưu Tô nghĩ đến Lục Phóng, mặt mày đều đã hàm chứa ý cười: "Không tồi là tên khốn này không làm tôi thất vọng."
"Vậy nên Tĩnh Tri, nếu cô yêu anh ta, nếu bên cạnh anh ta không có người
khác, anh ta vẫn yêu cô, vậy thì, anh ta không đến cô cũng đi luôn rồi
từ từ suy nghĩ. Có lẽ người đàn ông của cô cũng đang nghĩ như vậy!"
Tĩnh Tri nghiền ngẫm từng chữ một, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười,
nhưng miệng cô nhướn lên, mày nhíu lại: "Muốn tôi đuổi theo anh ấy ư?"
"Chẳng lẽ không thể? Huống hồ, cô còn có con của anh ta, chuyện này anh ta
phải phụ trách." Cố Lưu Tô đương nhiên buông tay, tim Tĩnh Tri rung lên. Đúng vậy, cô có con, Thiệu Đình vẫn chưa biết, nếu anh biết, có lẽ bọn
họ còn có cơ hội quay lại?
"Nhưng... tôi không biết anh ấy ở đây, cũng không biết cách nào để liên lạc, chuyện đứa bé, tôi không có cách
nào để nói cho anh ấy." Tĩnh Tri nghĩ đến việc anh rời đi không lời tạm
biệt, nghĩ đến tin tức của anh như giọt nước hòa vào biển, đôi mắt ửng
đỏ, nước mắt lại nhỏ giọt xuống. . . . .