Editor: tieuhao
Tĩnh Tri nhớ lại anh ra đi không lời từ biệt, tin tức về anh như đá chìm đáy biển, vành mắt ửng đỏ, nước mắt lăn từng giọt...
"Cô quên tôi là ai rồi hả?" Cố Lưu Tô ưỡn ngực, đưa mắt quyến rũ cười
duyên: "Tôi là Cố Nữ Vương mà cả hai giới đen trắng không ai không biết
không ai không tỏ, có tôi ở đây, có tin tức gì mà không tìm được? Tôi
sẽ gọi điện cho Đoạn Phi Tà, với năng lực của anh ta nếu còn không tìm
được người, sau này đừng mặt dày theo đuổi Cố Lưu Tô tôi đây!"
Cố Lưu Tô thuộc dạng người thích khoe khoang vượt trội, nghĩ gì lập tức
làm ngay, nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Phi Tà, dặn dò
vài ba câu, kết thúc cuộc gọi rồi nhướng mày nói với Tĩnh Tri: "Mai sẽ
có tin tức, nhất định sẽ tìm được số điện thoại mới địa chỉ mới kể cả ăn uống vệ sinh của người đàn ông của cậu!"
Tĩnh Tri nghe cô ấy
nói, khóe môi cũng cong lên, đôi mắt sáng ngời, hàm chứa vui vẻ và mong
đợi, bàn tay áp lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, con à, con nhất định phải
giúp mẹ, mẹ không thể mất ba lần nữa...
Cố Lưu Tô không yên tâm
khi cô có thai mà không có ai chăm sóc, chân thành mời cô đến ở chung,
Tĩnh Tri lại uyển chuyển từ chối, cô vẫn muốn ở lại Tĩnh Viên, đó là
ngôi nhà ba để lại cho cô, cũng là món quà quý giá nhất Thiệu Đình dành
cho cô, Tĩnh Viên là cây cột trụ tinh thần sừng sững không bao giờ đổ
của cô, chỉ cần cô vào đó, chỉ cần cô nhìn thấy hai chữ đó, cô sẽ lại
được đổ đầy sức mạnh và dũng khí.
Giống như đồn điền Tara là vùng đất chứa đựng linh hồn của Scarlett O'Hara,
Tĩnh Viên cũng là nơi nương tựa bất lực
nhất của Tĩnh Tri.
Khi Tĩnh Tri ra khỏi bệnh viện, ánh nắng đầu
xuân đã chiếu rọi, trong không khí tỏa ra mùi hương thơm mát dịu dàng ấm áp, cô dừng bước, cổ vũ bản thân, không phải sợ, không được từ bỏ, Tĩnh Tri, làm chuyện sai lầm thì nên bị trừng phạt, thế nhưng chỉ cần sửa
sai, chỉ cần thành tâm thành ý sửa chữa lỗi lầm, ngay cả ông Trời cũng
sẽ cho mi một cơ hội, cô yêu Thiệu Đình, dù cho bây giờ anh đã thất vọng tột cùng với cô, dù cho anh bỏ đi không còn muốn gặp lại cô, nhưng cô
vẫn sẽ không từ bỏ, giống như Cố Lưu Tô đã nói,
anh không quay về, lẽ nào cô không thể đi tìm anh được sao?
Đúng, đi tìm anh, nói cho anh biết, nói cho anh biết chúng ta đã có con, nói
cho anh biết cô đã sai, cô yêu anh, cô không thể không có anh!
Cố Lưu Tô lái xe đưa cô về Tĩnh Viên, Tĩnh Tri hết lần này đến lần khác
nói lời cảm ơn, Cố Lưu Tô dặn dò cô xong, lại nói ngày khác sẽ đến thăm
cô, gương mặt toát lên niềm hạnh phúc nói rằng hôm nay Lục Phóng đã hẹn
cô ấy, cô ấy phải đi nhanh.
Tĩnh Tri vui thay cô ấy, đưa mắt nhìn cô ấy lái xe đi rồi mới quay vào.
Khu vườn rộng lớn lặng lẽ đứng sừng sững tại đó, vừa bước vào liền thấy
được một hồ đá thật lớn, cách đó không xa là đình Thương Lan, đi thêm
một đoạn sẽ thấp thoáng thấy nhà để xe giữa lùm cây tươi tốt, Tĩnh Tri
bước dọc theo con đường mòn được xếp lên từ những hòn đá cuội, đi thật
chậm giữa hàng cây mới nảy chồi, cạnh nhà để xe là một cây cầu vòm và
một vũng tàu đậu, có mấy chiếc thuyền nhỏ còn buộc neo, lục bình trôi
nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi tới khiến mặt nước
rung động, nếu may mắn có thể xuyên qua đám lục bình bị gió thổi tản ra
thấy được những chú cá chép Koy nô đùa trong nước, Tĩnh Tri lặng lẽ
đứng yên một lúc, gió thổi qua hàng cây phát ra những âm thanh xào xạc, chúng khiến cho nơi đây càng toát ra sự tĩnh lặng quá mức, tĩnh lặng
đến nỗi khiến Tĩnh Tri chỉ cảm nhận được một nỗi buồn khó nói ra.
Khi cô bước qua cây cầu bán nguyệt, không còn niềm vui thích như trước,
Thiệu Đình đang chờ cô trong nhà, khi cô vào nhà, không còn được thấy
dáng vẻ anh ngồi uống trà trong phòng khách hay nét mặt rạng rỡ trông
thấy cô lúc đang vội vã xuống lầu, khi cô khó chịu sẽ không còn ai ôm
lấy cô, đặt bàn tay ấm áp lên bụng cô, nửa đêm cô khát nước cũng không
còn ai mang cốc nước ấm tới rồi sau đó để cô tựa vào người đút từng
miếng nước cho cô, khi cô bốc đồng, khi cô cố chấp, khi cô bướng bỉnh,
khi cô làm những việc ngu ngốc, cũng không còn ai bao dung, dỗ dành,
lặng lẽ lấy lại công bằng cho cô, người đã từng nâng niu bao bọc cô
trong lòng bàn tay lại có lúc bỏ đi một cách dứt khoát như thế.
Cô biết mình quá sai, những ngày qua cô thường nghe được những lời đồn đãi đa dạng liên quan đến bọn họ trong khu phố, những lời nói đó thật sự
rất khó nghe, cô chỉ nghe đôi câu vài lời đã tức cả nửa ngày không nói
năng gì, cô không thể tưởng tượng ra, nếu anh nghe được sẽ buồn cỡ nào.
Tĩnh Tri hận bản thân sắp điên rồi, sau khi nhớ lại những hành động của mình đều có cảm giác không thể tưởng, làm sao cô có thể làm chuyện như thế
với người cô yêu? Làm sao cô lại có thể đứng cùng với người rõ ràng mang lòng dạ lang sói, làm tổn thương sâu sắc đến người mình yêu?
Đổi lại là cô, đổi lại là Mạnh
Thiệu Đình làm ra chuyện đó, cô nhất định sẽ hận anh đến chết, nhất định sẽ làm ra những chuyện đoạn tuyệt hơn anh
lúc này!
Vài ngày như vậy, cô nghĩ rất nhiều, từ đầu đến cuối, từ sự hoài nghi với anh trước khi đến ZNV, rồi những điều mắt thấy tai
nghe khi đến ZNV, sau đó nghe được chính miệng anh thừa nhận có liên
quan đến cái chết của Thiệu Hiên, từ khoảnh khắc đó, cô như biến thành
một người khác, không có lý trí, không có sự tỉnh táo, làm ra những
chuyện ngu xuẩn nực cười!
Nguồn gốc mọi chuyện cũng chỉ vì "cái
chết khác thường" của Thiệu Hiên, giống như sau khi nghe tin về cái chết của Thiệu Hiên, cô mất kiểm soát, giống như tàu hỏa trật bánh khỏi
đường ray, trở nên vô cảm đâm đầu về phía trước hại người hại mình.
Tĩnh Tri đứng một mình rất lâu bên hồ, mãi đến khi đôi chân tê rần, cô mới
hoàn hồn, khuôn mặt vừa quay đi liền thấy nhà để xe của anh.
Mấy
chiếc xe anh yêu thích anh đều để ở đây, những chiếc xe thể thao cùng
một tông màu tối, Tĩnh Tri bước đến, đứng trước chiếc Bentley màu đen,
đây là chiếc xe mà anh thích nhất, trừ những lúc bảo dưỡng và sửa chữa
cần thiết, gần như anh không đổi chiếc xe nào khác, đây là chiếc xe cô
đã ngồi không biết bao nhiêu lần.
Những giọt nước trong suốt
ngưng tụ lại trong hốc mắt, dần dần hội tụ thành những hạt nước to, khi
cô cắn môi cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống, cô ngơ ngác, áp trán lên
cửa sổ xe, bả vai rung động, khóc òa...
Trong khu vườn mênh mông, tiếng khóc của cô nghe thật bi thương, nhưng dù cô có khóc đến mức nào, người đàn ông thấy cô buồn bã là lòng sẽ nhũn ra đã không còn xuất hiện nữa, cũng không ai lau nước mắt cho cô, không còn ai vào lúc cô khóc,
sẽ lo lắng không yên đau lòng ôm lấy cô, dỗ dành cô.
Những hạnh phúc cô từng cảm thấy chẳng quan trọng, giờ này lại như trăng trong mây, sờ thì không thấy nhưng nó thật đáng quý.
"Thiệu Đình..." Cô khóc rất lâu, bàn tay đặt lên cửa kính lạnh lẽo, xuyên qua
tầng nước mắt, cô mong được thấy anh ngồi trong xe cỡ nào, anh sẽ lập
tức xuống xe ôm lấy cô, dùng giọng nói dễ nghe của anh dỗ dành gọi tên
cô...
"Em sai rồi Thiệu Đình... Anh trở về đi, trở về có được không?"
***
"Ba sao rồi? Ba có hài lòng với những chuyện mà đứa con trai ba ghét nhất
làm không? Ba xem đi, người có tiền đồ nhất, có thủ đoạn nhất, giảo hoạt nhất, giỏi luồn cúi nhất, biết bò lên nhất, vẫn là con, ba yên tâm đi,
Mạnh thị trong tay con sẽ ngày càng tốt, so với lúc ở trong tay ba,
trong tay chú Hai và chú Ba thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Con sẽ để mọi người chứng kiến, Mạnh Thiệu Tiệm con, không phải một kẻ bỏ đi!"
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong câu cuối, anh ta lập tức đứng lên, trong phòng bệnh tối mờ, ông cụ tiều tụy nằm trên giường, trừng đôi mắt đục ngầu nhìn
thẳng anh ta, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
"Ba còn muốn nói gì nữa sao? Con trai xin lắng nghe, sẽ không bỏ qua một từ..."
Mạnh Thiệu Tiệm cúi thấp người, ra vẻ cung kính lắng tai nghe.
Cánh tay Mạnh Chấn Tông cắm đủ các ống dẫn bỗng nhúc nhích, trong họng ông
phát ra những âm thanh kỳ quái, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn dáng vẻ chật vật
của bố, vành mắt dần ửng đỏ, anh ta ngồi thẳng lên, cứng ngắc quay đi
chỗ khác, trên khuôn mặt cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn
ra bên ngoài cửa sổ, chiều hoàng hôn, chim bay về rừng, còn anh ta, cả
đời này, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình, chỉ có một mình anh ta thôi!
Chẳng sao cả, chẳng có việc gì hết, dù thế nào, tôi sống tốt hơn từng người
trong các người, Mạnh Thiệu Đình mang tiếng xấu, đừng mong có thể vùng
dậy, tên rác rưởi Mạnh Thiệu Hiên dù thoát chết giữ được một mạng thì
làm được gì? Thiên hạ của nhà họ Mạnh, cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi!
***
Mạnh Thiệu Đình nhận được điện thoại của Phó Tĩnh Tri, ban đầu, cô dùng điện thoại của cô để gọi, anh không thèm nhìn, lập tức tắt máy, cô lại gọi
tiếp cho anh mấy lần nữa, anh liền ném điện thoại sang một bên, sau khi
dùng cơm bên ngoài rồi về phòng, thấy điện thoại vẫn nằm trên giường,
chỉ có đèn báo hiệu vẫn còn lập lòe.
Anh tiện tay cầm lấy di động, khi chuẩn bị tắt máy thì thấy tin nhắn cô gửi đến.