Anh tiện tay cầm lấy di động, khi chuẩn bị tắt máy thì thấy tin nhắn cô gửi đến.
Mạnh Thiệu Đình cầm điện thoại, nhìn dãy số hiện trên màn hình, đây là số mà lúc trước chính anh đã chọn cho cô, anh lật người qua lại rồi đến nằm
sấp mặt, đừng nói mười năm hai mươi năm hay cả đời, sợ rằng cho đến kiếp sau, anh vẫn còn nhớ được rõ ràng...
Anh cười khổ, tự bản thân cũng thấy mình thật thấp hèn.
Dứt khoát tắt máy đi, anh nhét xuống gối, trong lòng nghĩ, xem ra ngày mai nên đi đổi một số điện thoại khác.
Phải, chuyện cho tới bây giờ, anh hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên hệ nào
với cô nữa, anh là người tâm cao khí ngạo, nói thẳng ra, anh rất sĩ
diện, đặc biệt, ở trước mặt cô, anh không biết mình còn có thể ngẩng đầu lên được không.
Anh không thể yêu một cô gái một cách hèn mọn,
nếu hai bên có tình, sự khuất phục cúi đầu nuông chiều đó cũng là hạnh
phúc giữa các cặp tình nhân, nhưng vào thời điểm này, nhìn thấy cô anh
liền thấy mình thật kinh khủng, nhìn thấy cô anh sẽ nhớ lại hình ảnh của mình trong lòng cô, nhìn thấy cô sẽ nhớ đến tin tức cưỡng hiếp truyền
khắp thành phố, ngày xưa anh là con cháu nhà giàu có thì bây giờ biến
thành chuột chạy qua đường, anh vô cùng khó chịu và nản lòng, anh không còn mặt mũi nào để đối diện với người phụ nữ anh từng yêu sâu đậm.
Tĩnh Tri cầm điện thoại cả đêm, cô gọi mấy cuộc điện thoại, ban đầu anh còn
tắt, nhưng sau đó anh không còn phản ứng nào nữa, trước giờ cô rất rụt
rè, anh có thái độ như thế, cô vẫn kìm nén xấu hổ gửi tin nhắn cho anh,
nói rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh biết, xin anh dù có
thế nào cũng hãy nghe điện thoại.
Thế nhưng tin nhắn này cũng như đá chìm đáy biển, Tĩnh Tri vẫn đợi, thậm chí lúc ăn cơm cũng để điện
thoại trên bàn, lúc tắm cũng mang cả điện thoại vào phòng tắm, đến tận
khi cô mệt mỏi nằm trên giường, khi mí mắt không còn mở dược nữa, chiếc
điện thoại vẫn im lặng.
Cô không biết mình ngủ thế nào, mà cả
đêm, không biết vì trong lòng có bận tâm hay vì đang mang thai, cô không ngừng gặp ác mộng, trong giấc mơ... Giữa quầng sáng mơ hồ gần như không thấy rõ, cô loáng thoáng trông thấy bản thân, ngồi một mình trong căn
phòng lớn có rất nhiều chỗ, tay ôm một chiếc áo sơ mi khóc đến mức tê
tâm liệt phế...
Tiếp đó, hình ảnh bỗng nhiên chuyển động, cô
trông thấy một người phụ nữ cả người nhuốm máu,
mái tóc như đám rong biển bay loạn trong gió, gương mặt cô ấy không chút thay đổi bước về phía trước, những giọt máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay
khiến vạt váy cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi...
Trong giấc mơ cô
chạy thục mạng đuổi theo, muốn được xem kết quả, nhưng như có một màn
sương mù ngăn cách, làm thế nào cũng không thể chạm tới, cô chạy không
ngừng, chạy mãi, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, người Tĩnh Tri
ướt đẫm mồ hôi, ngồi dậy thở từng hơi mạnh, một lúc sau cô mới phản ứng
được, điện thoại trong tay đang rung lên liên hồi, cô cuống quýt mở ra
xem, nhưng trên màn hình lại lập lòe cái tên Cố Lưu Tô, Tĩnh Tri lập tức chán nản sụp vai, miễn cưỡng bắt máy nói mấy câu với Cố Lưu Tô rồi tắt.
Dường như mới sáu bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai chiếu qua chiếc rèm cửa,
Tĩnh Tri cuộn người lại, vùi mặt vào gối, tóc xõa lên vai như đoạn tơ
lụa hảo hạng, trái tim cô vẫn còn đang đập điên cuồng, cảnh tượng trong
giấc mơ rõ mồn một ngay trước mắt, giống như chuyện chỉ vừa xảy ra khiến tâm trạng cô bất an.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại
mơ thấy giống mơ kỳ lạ như thế? Người phụ nữ ôm áo sơ mi khóc đó không
phải cô chứ? Và người phụ nữ cả người nhuốm máu đó là ai?
Cuối cùng đó chỉ là ác mông, hay nó biểu thị cho điều gì?
Tâm trạng Tĩnh Tri rối bời, lại nhớ đến Mạnh Thiệu Đình không quan tâm
không hỏi đến, chỉ cảm thấy chua xót, cô cắn chặt hàm răng kìm nén mới
không để mình khóc.
Cô ngồi trơ ra rất lâu, mãi đến khi trời sáng choang, ánh mắt bao phủ cả căn phòng, cô mới lấy hết dũng khí, bấm vào
dãy số cô đã thuộc lòng.
Điện thoại vang lên rất lâu, vẫn không
có ai bắt máy, Tĩnh Tri suy sụp tinh thần tắt đi, đôi mắt sáng thấu hiểu giờ này trống rỗng vô hồn, giống như một cái động đen không còn sức
sống, thật khiến người ta xót xa...
Mạnh Thiệu Đình đi bơi xong
quay về, trên người chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn tắm, anh vừa lau tóc
ướt vừa đẩy người phụ nữ bên cạnh, giọng nói không có chút nhiệt độ:
"Xin lỗi cô, tôi ở một mình."
Cô gái Tây Ban Nha xinh đẹp cười nũng nịu, cơ thể gợi cảm có lồi có lõm dính vào anh, "Anh Mạnh... anh đi du lịch một mình à?"
Cô ta có một nửa dòng máu Trung quốc, bởi vậy tiếng Trung cũng không tệ lắm.
Mạnh Thiệu Đình chẳng ừ hử gì cả, đẩy cánh tay cô ả ra, khi lên tiếng, giọng nói đã thêm mấy phần lạnh lẽo: "Tôi không cần phục vụ gì khác, nếu cô
còn bám lấy tôi nữa, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc khách sạn..."
Cô gái trẻ xinh đẹp lập tức rụt tay về, không dám tin lắc đầu liên tục: "Ở quốc gia nhiệt tình xinh đẹp này, từ chối một cô gái Tây Ban Nha xinh
đẹp, anh thật
không hiểu tình cảm chút nào..."
Mạnh Thiệu Đình
dừng bước, đôi mắt hẹp dài chỉ liếc qua cô ta một cái, sau đó chỉ tay
vào cửa phòng, lần này giọng điệu trở nên dịu dàng: "Vợ tôi ở trong, xin hỏi cô có muốn vào cùng không?"
Cô gái trẻ kia nhún vai: "Ồ! Thật xin lỗi, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, chúc anh và bà xã vui chơi vui vẻ ở đây."
Dứt lời, rất tự nhiên quay người đi, Mạnh Thiệu Đình nhếch môi, trong đáy
mắt nổi lên ý cười, nếu không phải bây giờ bóng ma mà Phó Tĩnh Tri mang
lại chưa thoát ra, anh cũng muốn để mình đắm chìm trong ngực cô gái Tây
Ban Nha nhiệt tình như lửa, sau đó quên sạch hết tất cả những chuyện
chết tiệt xảy ra ở Trung quốc đi!
Thế nhưng có trời mới biết anh
bị làm sao, vóc dáng cô gái vừa rồi rất tốt, nhưng khi cô ta dựa vào
anh, anh chỉ thấy chán ghét, thân thể anh giống như trái tim anh, lạnh
lùng không có chút phản ứng...
Trở về phòng, vô thức nhìn điện
thoại di động, vừa ròi lúc nghỉ trưa anh đã mở điện thoại rồi mới ra
ngoài đi bơi, quả nhiên, đèn tín hiệu lại sáng lên.
Mạnh Thiệu
Đình tiện tay ném khăn lông đã ướt xuống sàn nhà, anh cởi khăn tắm, thân trên để trần đi đến tủ quần áo, thuận tay cầm một bộ, thong thả thay
xong, tiếp đó thì đi cạo râu, dạo hết một vòng trong phòng, anh lại trở
về mép giường, cầm di động mở ra, vẫn là cuộc gọi nhỡ của cô.
Đáy lòng Mạnh Thiệu Đình cười lạnh, Phó Tĩnh Tri trước giờ rụt rè cũng có lúc quật cường, cũng có lúc kiên nhẫn như thế?
Có phải vẫn cho rằng Mạnh Thiệu Đình anh không bỏ cô, hay trong khoảng
thời gian ngắn không thể tiếp nhận một người đàn ông yêu cô đến mức chết đi sống lại biến mất không còn tung tích trong một đêm?
Ý cười
trên mặt anh càng đậm, mà đáy mắt vẫn bao phủ một tầng băng, ngón tay
bấm mấy cái, thấy tin nhắn cô gửi đến, anh chần chừ một lúc rồi vẫn mở
ra.
"Thiệu Đình, em có chuyện rất quan trọng cần phải nói cho anh biết, xin anh dù thế nào cũng phải nhận điện thoại của em, nếu sau đó,
anh vẫn không để ý tới em, vậy sau này em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."
Đuôi lông mày Mạnh Thiệu Đình khẽ nhướng lên, khóe môi
nhếch lên khinh thường, chuyện rất quan trọng? Không bao giờ làm phiền
tôi?
Cũng được, tôi sẽ xem, em chuẩn bị nói với tôi "chuyện rất quan trọng" gì đây!
Mạnh Thiệu Đình đang định gửi tin nhắn trả lời, điện thoại của Tĩnh Tri lại gọi đến, anh để một lúc rồi mới ấn nghe.
Người ở đầu bên kia giống như còn chưa có phản ứng, mãi mà không nói gì.
Mạnh Thiệu Đình đợi một lúc, mi tâm nhăn chặt, anh vẫn không nhịn được mở
miệng: " Phó tiểu thư , xin hỏi, cô có chuyện gì muốn nói cho tôi biết?"
Giọng điệu chẳng chút ấm áp của anh truyền đến, bình tĩnh lạnh lùng, khách
sáo xa cách, lập tức kéo Tĩnh Tri đang ngơ ngác không dám tin ra ngoài.
Nghe được lời anh, từng câu từng từ rõ ràng truyền đến, bắt đầu từ câu cô
Phó, nước mắt cô đã không cầm được mà rơi xuống, lồng ngực đau đớn không chịu nổi, giống như bị người ta dùng sợi dây nhỏ siết lại, sau đó buộc
chặt, cắt xẻo, cô cố nhẫn nhịn, cắn thật mạnh vào lưng bàn tay mới không để mình phát ra tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt hơi ngước lên, dường như có thể nuốt lại nước mắt, còn những giọt đã chảy xuống khóe miệng cũng cay đắng khó chịu nổi.
Đến khi anh lên tiếng lần nữa, Tĩnh Tri cười chua xót, nướt mắt chảy thành dòng, âm thanh phát ra bị chính cô đè thật thấp.
Cô đi thẳng vào chủ đề chính, không dám nói nhiều, sợ anh nghe được tiếng
khóc của cô, cô thật sự rất muốn khóc lớn trước mặt anh, nhưng sau khi
anh lên tiếng gọi cô là Phó tiểu thư, tất cả uất ức và khổ sở, tất cả
thống khổ và thương tâm đều nuốt lại hết, cô biết, cô không còn tư cách
ấy nữa...
"Thiệu Đình... Em có thai rồi..." Một câu nói ngắn ngủn, Tĩnh Tri lại cảm thấy nó đã rút đi gần hết sức lực của cả đời cô.