"Thiệu Đình... Em có thai rồi..." Một câu nói ngắn ngủn, Tĩnh Tri lại cảm thấy nó đã rút đi gần hết sức lực của cả đời cô.
Cô từng rất xem thường sử dụng phương thức và thủ đoạn như thế để níu giữ
ai đó, nhưng giờ phút này, cô cũng có hôm nay, đi dùng phương thức đó,
cố gắng để giữ chân một người đàn ông.
Nhưng cô không hối hận,
nếu để cô lựa chọn lại, cô vẫn sẽ nói cho anh
biết, cô vẫn sẽ nghĩ hết cách để giữ chân anh, cô yêu anh, cô yêu anh
như vậy đó!
Tay cầm điện thoại của Mạnh Thiệu Đình lập tức cứng
đờ, cả nhịp tim anh cũng như ngừng lại, đầu óc không cách nào vận hành,
anh ngồi ngây ngô, trong đôi mắt sắc bén thâm trầm lại tràn đầy sự ngỡ
ngàng.
Chẳng qua một lúc sau, sự ngỡ ngàng lại biến thành trào
phúng lạnh lùng, anh cúi đầu, thốt ra từng câu, như con dao sắc bén cứa
lên máu thịt Tĩnh Tri.
" Phó tiểu thư, trò đùa đấy chẳng đáng
cười chút nào, bây giờ cô dùng cách ấy, thật sự rất vô vị, xin lỗi, tôi
rất bận, không có thời gian chơi với cô."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, chuẩn bị tắt máy.
Nước mắt trên mặt Tĩnh Tri cũng đã khô, cô nhanh chóng nói ra trước khi anh
tắt máy: , "Em đã đến bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã được tám mươi
ngày, anh tính đi, tám mươi ngày trước chính là ngày anh trở về từ Úc,
Mạnh Thiệu Đình, đứa bé em đang mang là của anh!"
Cô nói xong câu cuối, tâm trạng trở nên kích động, anh không tin cô, anh không tin cô
có thai! Anh cho rằng cô đang lừa anh, đang đùa giỡn anh, muốn dùng thủ
đoạn hèn hạ để lừa anh quay về!
Suy nghĩ của anh khiến máu trong
người cô như sắp nổ tung, cô bóp chặt lồng ngực, tựa người vào ghế,
dường như động đậy, lấy hơi cũng đều vô cùng khó khăn!
Mạnh Thiệu Đình cũng như bị lời cô nói làm cho kinh ngạc đến ngây người, cảm xúc
trong lòng anh thật không nói rõ được, anh đã từng có suy nghĩ, được có một đứa con của anh và Phó Tĩnh Tri, nhưng lần nào anh cũng thất vọng,
khiến cho suy nghĩ ấy cũng trở nên xa xỉ.
Khi bên nhau, cô uống
thuốc tránh thai, sau đó, cô bỏ đi cùng với Thiệu Hiên, sau đó nữa, cô
lại quay về bên cạnh, khi ấy, anh chưa từng chủ động hỏi cô, có áp dụng
biện pháp tránh thai không, anh sợ đáp án ấy, thà rằng trong lòng có
vướng mắc, thà rằng để bản thân suy nghĩ miên man chứ không dám hỏi cô.
Thế nhưng, tại sao lại là hiện tại? Tại sao khi anh buông tay, khi anh
quyết định không yêu cô nữa, cô lại nói cho anh biết, Mạnh Thiệu Đình,
em có con của anh rồi!
Phó Tĩnh Tri, rốt cuộc em muốn như thế
nào? Khi tôi yêu em nuông chiều em, em không coi tôi là người, bây giờ
tôi đi rồi, tôi muốn rời khỏi em bắt đầu cuộc sống mới, em nói em có con của tôi, cuối cùng em muốn giày vò tôi đến thế nào nữa? Em còn không
quyết định tha cho tôi sao?
Có phải em, có phải em còn cho rằng
tôi chính là con rối trong tay em, chỉ cần em muốn, điều khiển các đầu
ngón tay, tôi sẽ quay lại?
Con cái? Nực cười! Tôi không hiếm!
Trước kia tôi muốn có con, là vì tôi yêu em quan tâm em, còn bây giờ,
tôi không yêu em tôi không quan tâm đến em nữa, sự tồn tại của đứa bé
này còn có ý nghĩa gì? Muốn nó sinh ra trong một gia đình không trọn
vẹn, muốn nó sinh ra mà không có ba? Có Phi Đồng là đủ rồi, đừng để thêm một đứa bé vô tội nếm thử tư vị đó nữa!
Anh hít một hơi sâu, nhưng chỉ thấy không khí hít vào thật nóng, nóng đến mức đốt cháy toàn thân anh đau nhức.
"Được, cho dù cô thật sự có thai, vậy thì, cô định làm thế nào? Muốn sinh nó ra hay là... phá đi?"
Khi anh nói đến hai từ phá đi, trái tim đau nhói, giọng nói cũng trở nên
run run, nhưng Mạnh Thiệu Đình nhanh chóng che dấu tâm trạng, bình tĩnh
mở miệng.
Tĩnh Tri dù thế nào cũng không ngờ anh lại nói thế, cô
ngồi ngây ra như phỗng, trong tay chỉ quanh quẩn hai từ "phá đi" mà anh
nói!
Anh không muốn đứa bé này, anh không muốn đứa bé này! Thậm chí ngay cả con của họ anh cũng có thể vứt bỏ!
Nước mắt Tĩnh Tri chảy xuống, cô ra sức chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, khóc lạc giọng: "Mạnh Thiệu Đình! Em sẽ không phá thai, đây
là con của em và anh, đây là con của hai chúng ta, anh dựa vào cái gì
muốn em phá!"
Anh ngồi đờ đẫn, câu nói "đây là con của hai chúng
ta" ấy đã thành công khiến lòng anh đau nhói, anh không phủ nhận, nghe
cô khóc, anh vẫn đau, nghe cô nói, anh vẫn xúc động, nhưng chỉ vậy thôi.
Anh không có ý định quay đầu, cũng không có ý định cho cô thêm một cơ hội
nữa, hoặc là nói, cho bản thân một cơ hội nữa, đứa bé này tới thật không đúng lúc, anh không thể làm hết trách nhiệm của một người cha, cuối
cùng anh vẫn mắc nợ nó.
"Tĩnh Tri, cô bình tĩnh lại nào, cô hãy
nghĩ đi, bây giờ chúng ta đã tách ra, đứa bé không có ba, chẳng phải
cũng đáng thương giống Phi Đồng hay sao? Một đứa đã đủ rồi, đừng để bi
kịch ấy xảy ra với đứa bé đáng
thương này..."
Câu nói của anh như một lời kịch, trái tim như đã chết lặng, không còn chút cảm giác.
Trong đầu như hiện ra bóng dáng một đứa trẻ, quay về phía anh cười ê a, lộ ra hai chiếc răng cửa đáng yêu, anh nhắm chặt mắt lại, lắc đầu thật mạnh,
trái tim lại giống như bị một cây búa đập lên, vô cùng đau đớn.
Anh không nỡ, anh không nỡ! Đó là đứa bé anh mong nhớ ngày đêm, đứa bé anh muốn có đến mức sắp phát điên!
Có lẽ sẽ không phải con trai nghịch ngợm giống Phi Đồng, có lẽ sẽ là con
gái ngoan ngoạn dịu dàng giống cô, anh không dám nghĩ tiếp, nó quả thực
như đang cắt vào thịt anh!
"Tại sao đứa bé lại không có ba? Chẳng lẽ anh không phải? Thiệu Đình, em nói cho anh biết, em nhất định sẽ
sinh đứa bé ra, đây là con của hai chúng ta, là của hai chúng ta, nó có
ba, có mẹ, nó sẽ hạnh phúc hơn Phi Đồng! Em không tin ba nó là người vô
tình bỏ mặc nó như thế, em cũng không tin, ba nó sẽ độc ác không cần
nó!"
Mạnh Thiệu Đình im lặng, anh đốt một điếu thuốc, rít mấy
hơi, cả căn phòng bao phủ bởi khói mù, anh thỏa hiệp: "Cho tôi một chút
thời gian, tôi phải suy nghĩ thật kỹ."
Anh không đợi cô mở miệng đã tắt máy.
Tĩnh Tri mềm nhũn dựa vào ghế, điện thoại trong tay trượt xuống thảm, cô ôm
mặt, toàn thân run rẩy, những giọt nước mắt to lớn lăn theo khe hở bàn
tay, rớt xuống áo ngủ, tạo ra những vết ẩm nho nhỏ, cô nằm sấp ở đó rất
lâu, mãi đến khi có phản ứng của người mang thai, Tĩnh Tri mới lảo đảo
nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh, bám vào bồn cầu nôn ra...
Đứa
bé này không giống như Phi Đồng trước khi sinh, ngoan hơn nhiều, chỉ làm loạn vào buổi sáng, nhưng nếu cô ăn sáng đúng giờ, nó cũng rất ngoan,
Tĩnh Tri nôn xong cả người lả đi, cũng không kịp đau lòng, tùy tiện lau
mặt rồi xuống lầu, ăn bữa sáng đã chuẩn bị, mặc dù cô không có khẩu vị,
nhưng vẫn buộc mình phải ăn từng miếng một, cố đè nén cảm giác khó chịu
trong dạ dày, uống hơn nửa cốc sữa, sau đó đi tản bộ ngoài vườn.
Mỗi ngày cô đều luyện tập nửa tiếng theo lời dặn của bác sĩ, cũng chỉ là đi bộ quanh Tĩnh Viên, sau đó thì nghỉ ngơi.
Sau lần liên lạc này với anh, trái tim Tĩnh Tri yên tĩnh trở lại, cô dựa
theo biểu đồ dinh dưỡng nghiêm khắc chuẩn bị đồ ăn mỗi ngày, nghỉ ngơi
đúng giờ, luyện tập đúng giờ, chỉ toàn tâm toàn ý bảo vệ đứa bé trong
bụng.
Khoảng một tuần sau, cô nhận được điện thoại của Mạnh Thiệu Đình, nói rằng muốn trở về gặp cô bàn bạc chuyện đứa bé, Tĩnh Tri có
chút giật mình, nhiều hơn là mừng rỡ và vui vẻ, dù thế nào, dù ngày đó
anh nói những lời tổn thương cô, cô cũng không tức giận, là cô sai
trước, sai vô cùng, bất luận anh thế nào, cô cũng sẽ không hận anh, cô
chỉ hy vọng, lần này gặp mặt anh, hai người có thể trò chuyện thật tốt,
cô sẽ nghiêm túc nói lời xin lỗi với anh, nghiêm túc nói cho anh biết,
suy nghĩ thật trong lòng cô, nghiêm túc nói cho anh biết, cô không thể
mất anh!
Tĩnh Tri một mực ở Tĩnh Viên đóng cửa không ra ngoài,
chỉ đi kiểm tra sức khỏe mỗi tuần một lần, bởi vậy, khi Mạnh Thiệu Đình
đến gặp cô ở Tĩnh Viên, cô thấy anh gầy đi hơn nửa, còn quấn vải đen
trên cánh tay mới biết, vì sao anh đột ngột quay về.
Ba ngày
trước, Mạnh Chấn Tông bệnh nặng qua đời, sau khi Mạnh Thiệu Tiệm hoả
táng Mạnh Chấn Tông mới báo tin cho Mạnh Thiệu Đình, ngay cả lần cuối
gặp cha ruột anh cũng không có.
Tĩnh Tri thấy anh như thế, chỉ
cảm thấy đau lòng, cô không hề có thiện cảm với hai người kia của nhà họ Mạnh, trong lòng cũng chỉ hơi thổn thức mà thôi, nhưng anh thì khác, đó là cha ruột của anh, anh buồn cỡ nào, cô biết, trước kia cô đã trải qua hai lần như vậy, đã sớm nhận thức.
Ngâm một tách trà đưa tới
trước mặt anh, trong cảnh đầu xuân tịch mịch, thoạt nhìn anh có vẻ chán
nản, nhưng mới mấy ngày không gặp, anh đã gầy thành ra như vậy, từ sau
khi anh ngồi ở đây, mi tâm của anh chưa từng giãn ra.
Tĩnh Tri nhìn anh, vành mắt đỏ lên, cô muốn cầm lấy tay anh, Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, theo phản xạ rút tay lại...