Ý cười trên mắt Mạnh Thiệu Đình cứng lại, trước khi cô thấy anh tới đây,
vẫn lộ ra vui mừng không nhịn được, nhưng lần này tại sao cô như không
muốn nhìn thấy anh.
“Thế nào, anh đến thăm con gái của mình,
không được à?” Anh tiện tay cầm cốc trà để sang bên cạnh, ánh mắt rời
đi, giọng nói lạnh nhạt.
Lông mi Tĩnh Tri hơi rũ xuống, che giấu sự hoảng hốt nơi đáy mắt, khẽ lắc đầu: “Không phải…”
Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi trên ghế bên
cạnh, Tĩnh Tri vụng trộm giương mắt nhìn anh, ánh sáng xuyên qua các lớp lá cây như bị vỡ ra, đậu xuống trên mặt anh, càng làm cho người anh
toát ra thứ ánh sáng thần bí mê người.
Anh mặc đồ rất đơn giản,
d∞đ∞l∞q∞đ quần sooc với áo T-shirt màu vàng, tóc vẫn cắt ngắn như cũ,
khuôn mặt nghiêm nghị, dáng vẻ cực kì tuấn mĩ ngũ quan góc cạnh sâu sắc. Do anh thường xuyên vận động nên làn da của anh có màu múa mì khỏe
mạnh, càng làm cho anh tăng thêm chút hương vị của đàn ông. Tĩnh Tri
không dám nhìn vào gương mặt của anh, chỉ dám nhìn từ dưới cằm của anh
trở xuống. Không biết do ánh mắt của cô quá chuyên chú, hay là do anh
vẫn luôn chú ý đến cô, sau một lúc trầm mặc, anh ho khan một tiếng,
giọng nói tựa như tiếng gió ùa về từ rừng xa, như xa…mà lại như gần.
“Nhìn đủ chưa? ” Lông mày anh hơi nhếch lên, nơi đuôi mắt bị khuất tầm nhìn ánh lên ý cười, khó có thể nhận ra.
Mặt Tĩnh Tri đỏ bừng. Cô ngước mắt lên nhìn anh một cái, lại vội vàng quay
qua chỗ khác, tim cô đập nhanh, mái tóc che đi vầng trán đã lấm tấm mồ
hôi. Gió luồn qua rừng cây, mang theo sự ấm áp mơ hồ, cô không chịu đựng nổi nữa, cúi thấp đầu kéo góc áo, gắt gao cắn mạnh trên môi.
Anh không nói gì, chỉ bưng ly trà của cô lên, chậm rãi uống.
Tĩnh Tri cũng có chút hoảng hốt. Hồi cô còn trẻ đã từng đọc “Hồng Lâu
Mộng”, có một hồi (hồi: tiểu thuyết cổ viết theo chương hồi) viết về Bảo Ngọc và Lâm muội muội cùng đi thăm Diệu Ngọc, Diệu Ngọc mang chén ngọc
mà hàng ngày mình vẫn uống trà ra, rót cho Bảo Ngọc uống. Sau này qua
nhiều lần suy ngẫm, cô vẫn cho rằng, Diệu Ngọc là một cô gái thông minh
khéo léo, đã dùng phương thức ấy để biểu đạt nỗi nhớ của mình đối với
Bảo Ngọc.
Cho nên từ đó trở đi, cô cũng cho rằng, cái ly của cô là để cho cô và người đàn ông cô yêu dùng chung.
Giờ phút này thấy anh chậm rãi thưởng thức trà, lòng cô bỗng nhiên yên
tĩnh trở lại, gió trong vườn cũng như ngừng lại, hương hoa tỏa ngát,
trong nháy mắt, cô có cảm giác như xa xôi cách trở, rồi lại cảm thấy
cuộc sống trở lại bình yên bình tĩnh lặng như trước nay vốn có.
Nếu như cảnh trước mắt là bức tranh, nếu khoảnh khắc này được lưu giữ lại
thì tốt biết bao? Cô nguyện ý ngồi vĩnh viễn ở chỗ này, chỉ để có thể
được nhìn anh ở khoảng cách gần nhất.
Giờ phút này có bao nhiêu
hạnh phúc, mà rốt cuộc tương lai đầy đau thương gấp bội lần cũng đã đến. Tất cả mọi chuyện này chẳng phải là vì cô không chút dũng cảm đó sao!.
Sự trầm mặc quá lâu khiến không khí dường như bị đông cứng lại.
Anh uống xong trà, đặt cái ly xuống, thân thể hơi tựa vào phía sau, trong
ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn nheo mắt nhìn cô: “Anh có việc, muốn nói
với em.”
Thẻ căn cước và chứng minh trong túi cấn vào người anh, khiến anh không thoải mái nên hơi nhíu mày lại.
Động tác này của anh lại làm cho trái tim yếu ớt của Tĩnh Tri thấy đau đớn.
Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay thoáng run rẩy, đôi môi mím chặt lại
đến trắng bệch. Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự rối rắm đầy
cô đơn... Cô không muốn nghe anh nói.
“Anh không cần nói, em biết, anh đã quyết định rồi, đúng không?”
Cô nhìn anh vẻ đầy tuyệt vọng, nhớ lại cái ngày cô gọi cuộc điện thoại đó
cho anh, trái tim cô giống như bị lưỡi dao cắt thành từng mảnh, đau đến
chết lặng.
“Em đã biết rồi sao?” Anh bỗng nhíu mày, có chút nghi
ngờ nhìn lại cô. Anh cũng không cho rằng mình và cô sẽ có chung ý nghĩ.
Cô luôn lý giải tâm tư của anh ở một khoảng cách xa ngàn dặm, cô luôn
“tự cho là đúng” và cứ thế áp đặt cách nghĩ của mình lên suy nghĩ của
anh!
Gương mặt Tĩnh Tri, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, em biết...”
Cô cảm thấy giờ phút này mình vừa nhỏ bé vừa đáng thương. Nếu như anh
không có ai bên cạnh, nếu như bên giường anh không có người nào đó, thì
cho dù như thế nào cô cũng sẽ giữ anh lại. Nhưng giờ đây, cô lại không
thể tìm được lí do để giữ anh lại, càng không cần nhắc đến chuyện, anh
đã từ nơi xa xôi ngàn dặm trở về đây gặp cô, để giải quyết mọi việc vì
người phụ nữ kia.
Anh có một dự cảm mơ hồ, cô lại đoán ngược lại
tâm tư của anh. Nhưng trong lòng anh cũng rất tò mò, cái từ “biết” mà cô đã xác định trong lòng mình kia, cho tới cùng là chuyện gì!
“Em nói xem.” Anh có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Những đám mây trên trời như bình thuốc nhuộm bị đổ, lan ra thành nhiều màu
sắc khác nhau. Cô cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, trong lòng quặn đau,
nhưng ại không muốn để anh biết, cũng không muốn…không muốn anh nghĩ cô
giống như chiếc kẹo da trâu, dính chặt lấy anh không rời.
“Anh
yên tâm, em sẽ không quấy rầy anh, cũng sẽ không dùng con gái để ép buộc anh phải ở lại bên cạnh em, bây giờ anh đã gặp được người mình thích,
muốn kết hôn, cũng không sao
hết, con gái mãi mãi vẫn là con gái của
anh, chỉ cần anh muốn, lúc nào anh cũng có gặp con, em sẽ không ngăn
cấm…em đồng ý với anh, em sẽ rời đi.”
Nước mắt cô từng hạt từng hạt một thi nhau rơi xuống, trái tim cô đau đớn tựa như bị cắn nát ra, không sao chịu được.
“Phó Tĩnh Tri.” Sắc mặt anh tối tăm giống như dông bào sắp tới, cặp mắt tối
đen tựa như muốn chảy ra nước. Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc
nhìn anh, nhưng đụng phải vẻ mặt giận dữ của anh, không biết vì sao cô
lại cúi đầu xuống, ,.
“Em rốt cuộc có biết mình đang nói gì hay
không.” Anh thuận tay cầm lấy cái ly bên cạnh, lại thoáng ngừng lại, hận không thể ném vào gương mặt điềm đạm đáng yêu của cô, nhưng anh lại
chuyển hướng ném trên mặt đất!
Cái ly lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ, Tĩnh Tri bị âm thanh chói tai kia làm cho kinh hãi đến phát run.
Bảo Bảo trong bụng mẹ như cảm thấy có điều gì đó bất an nên quẫy đạp. Cô cuống quít lấy tay xoa nhẹ vỗ về, nhưng Mạnh Thiệu Đình chỉ lạnh lùng
nhìn cô một cái, rồi nhấc chân bước ra ngoài…
Tĩnh Tri hoang mang đứng dậy gọi anh, đỡ eo loạng choạng đuổi theo…
Anh đứng lại, xoay người lại, nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng đầy chán nản không thể nói ra được.
Trong mắt cô, anh vĩnh viền là loại đàn ông bạc tình như vậy sao, vĩnh viễn
là một người đàn ông tùy tiện có thể yêu bất cứ một ai khác như vậy sao. Cô chưa bao giờ chịu tin anh, tình cảm của anh đối với cô, đã nặng tới
nỗi ngay chính anh cũng không tin được!
“Em yên tâm…” Khóe miệng
anh hơi hạ xuống, tùy ý mở miệng: “Nếu anh muốn kết hôn với người khác,
nhất định sẽ nói với em…Hơn nữa, con gái anh cũng sẽ nuôi, em không cần
phải lắng vấn đề tiền nuôi dưỡng.”
Anh nói xong, xoay người rời đi, không lưu luyến...
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy xương sống của mình tựa như bị gãy rời ra thành từng
đoạn. Cô ấn nhẹ tim mình, lại bước lên mấy bước, liên tục gọi tên anh,
nhưng anh coi như không nghe thấy, lại càng đi nhanh hơn, thân hình cao
lớn đi ngang giữa bụi hoa, biến mất không thấy…
Tĩnh Tri đứng tại chỗ, nhìn theo hướng anh đã biến mất. Lúc này sắc trời đã nhanh chóng
tối đen. Tiếng chim vỗ cánh bay qua trên đầu cô, đàn chim mệt mỏi cũng
đã về rồi, nhưng anh lại không có nhà, nơi này sao có thể gọi là nhà
được nữa chứ?
Cô không biết mình đã làm gì mà chọc giận anh. Ngày đó cô quấn lấy anh, anh phiền chán nên đã chạy mất tăm,. Hôm nay cô
tác thành cho anh, thì anh lại giận giữ rời đi. Cô không thể đoán được
tâm tư của anh, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng?
Lái xe rời
khỏi Lạc thành, vượt qua cầu lớn hùng vĩ trên sông Tây Lạc, Mạnh Thiệu
Đình lái xe, mở hoàn toàn cửa kính ra, gió sông tiến vào, điên cuồng mà
buốt lạnh, nhưng cũng không thể nào thổi tan được khói mù trong lòng
anh.
Thẻ căn cước và chứng minh ở trong túi bị anh móc ra, hung hăng ném xuống ghế sau.
Anh đúng là thằng ngốc, ngốc đến buồn cười!
Thời điểm anh bị Lâm Tịch Nhan dây dưa sắp không chịu được, đã nảy sinh ý
định kết hôn với cô, đương nhiên, anh làm chủ yếu là vì con gái. Thân là một người cha, bởi vậy anh muốn cho con gái yêu quý của mình có một
thân phận chính thức khi được sinh ra trên cõi đời này
Nhưng anh lại không thể nào ngờ nổi, chỉ vì một cuộc điện thoại mà Phó Tĩnh Tri đã đẩy anh cho người phụ nữ khác!
Cô hiểu lầm, cũng không tự mình mở lời hỏi để anh giải thích một chút sao? Cô cứ khẳng định Mạnh Thiệu Đình anh là một người đàn ông hoa tâm lạm
tình ti tiện như vậy sao, chưa từng để lại bóng ma nào trong lòng cô,
vậy mà cô có thể dễ dàng cho rằng anh sẽ cũng người khác lên giường sao?
Đúng, anh từ trước tới giờ đều dễ dãi như vậy, anh từ trước tới giờ đều bẩn thỉu như vậy, vĩnh viễn không thể so với Tam đệ!
Sự phẫn nộ của anh kéo dài tới thành phố A, thời điểm lái xe về Tịnh Viên, chợt mất đà, Mạnh Thiệu Đình hung hăn đánh một quyền lên kính chắn gió, nhưng không thể không gọi điện thoại cho công ty bảo dưỡng xe Bentley
4S, kêu bọn họ lái xe tải tới mang xe đi sữa chữa