Mọi người lên taxi trở về thành phố Hà Thành.
Khi An Nhiên về tới nhà đã là 8h tối.
Hôm nay rất mệt nhưng cô rất vui bởi vì có bọn trẻ nụ cười của chúng khiến cô quên đi bất hạnh của riêng mình.
Xuống xe cô lặng lẽ vào nhà cô thầm nghĩ chắc anh không có ở nhà lên tự nhiên mở cửa đi qua phòng khách định lên lầu thì một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cất lên:
_ Cô đi đâu? nhà này là nơi cô thích đi là đi thích về là về đúng không?
An Nhiên quay đầu lại rụt rè trả lời:
_ Em ra ngoài có chút việc nghĩ anh không về lên em về hơi muộn.
Nguyên Phong nhếch môi mỏng:
_ Đây là nhà tôi cô nghĩ tôi không về? từ ngày mai cô phải có mặt ở nhà trước 6 h tối,đừng có đi lung tung câu dẫn mấy tên đàn ông nếu cô để tôi biết cô cắm sừng sau lưng tôi sẽ không tha cho cô.
An Nhiên vôi vã giải thích:
_ Em không có anh đừng nghĩ vậy được không?
_ Không cần giải thích tôi không muốn nghe những lời dối trá của cô hãy nhớ những gì tôi nói hôm nay! Hãy nhớ làm vợ tôi phải biết thân biết phận.
Nói rồi anh bỏ lên lầu bỏ lại An Nhiên đang khó hiểu ở phía dưới.
Vào phòng anh đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời mà trong lòng hoang mang nhè nhẹ:
" Mình sao thế không phải mình rất ghét cô ta sao? tại sao lại khó chịu khi cô ta không có ở nhà nhỉ?"
Lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ mông lung ánh mắt dần trở lên sắc lạnh:
_ Vân Kiều nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Đúng vậy người mình cần trả thù là cô ta, chỉ là muốn trả thù mà thôi.
Sáng sớm hôm sau An Nhiên lại thức dậy từ sớm xuống bếp nấu bữa sáng rồi ra vườn tưới hoa giúp lão Trần.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng đơn giản dài tới đầu gối mái tóc nâu buông xuống bờ vai gầy,khuôn mặt trắng hồng dù không trang điểm đứng giữa vườn hoa bách hợp màu trắng cô như nàng công chúa thuần khiết bước ra từ cổ tích.
Đứng dưới ánh nắng của sáng sớm nhìn cô như bông hướng dương nở rộ rực rỡ ấm áp.
Nguyên Phong bất giác đứng trước cửa sổ phòng mình ngắm nhìn cô ngẩn ngơ như thế,không ngờ anh cũng có thể dùng anh mắt dịu dàng này.
Qua một lúc lâu trong đầu bất giác hiện lên thân hình của một người con gái khác, mái tóc đen dài khuôn mặt xinh đẹp ủy khuất nhìn anh,ánh mắt anh chợt lạnh lẽo trở lại hơi thở tựa hàn băng nhìn bóng hình dưới vườn thì thầm với giọng âm u như ác quỷ " vui vẻ lắm nhỉ? cô yên tâm tôi sẽ cho cô sống không bằng chết"
Anh bước xuống lầu vào phòng ăn như mọi khi cầm báo lên đọc ánh mắt hờ hừng nói với Tiểu Điểm đang lau dọn gần đó:
_ Gọi cô chủ vào đây!
Anh ra lệnh,Tiểu Điểm nghe vậy vội vàng vâng rồi chạy ra ngoài vườn kêu:
_ Cô chủ! cậu chủ tìm cô!
An Nhiên thu lại nụ cười không biết anh ấy tìm mình có chuyện gì nhỉ? cô gật đầu với Tiểu Điểm:
_ Em vào trước đi chị sẽ vào sau.
Tiểu Điểm đi rồi cô cũng vội vàng rửa tay rồi theo vào nhà.
Vào đến phòng ăn nhìn thấy anh chăm chú đọc báo cô nhỏ giọng:
_ Anh tìm em?
Nguyên phong buông tờ báo xuống nhìn chằm chằm cô lạnh lùng lên tiếng:
_Thế nào tôi vừa phải mất một món tiền lớn vừa phải nghe lời ba mẹ lấy cô để cứu công ty của ba cô,cô nghĩ tôi có lên tìm cô không? loại phụ nữ rẻ mạt như cô trên đời này rất nhiều đấy! đừng nghĩ mình đã là chủ căn nhà này rồi muốn làm gì thì làm.Tôi cưới cô cũng chỉ là cho căn nhà này nhiều hơn một người giúp việc cô hiểu chưa?
Lời nói của anh như mũi dao găm vào tim cô đau đớn lan tràn,vành mắt đỏ lên nhưng cô cố kìm nén không thể hở chút là khóc được.
_ Vậy anh muốn em phải làm sao? để anh trút giận!( cô nhẹ giọng)
Anh nhìn cô mấy giây rồi quay mặt đi nói:
_ Mau phục vụ tôi ăn sáng.
Thím Trương ra ngoài làm việc của mình đi ở đây có cô ta rồi.
Anh mỉm cười nụ cười mang theo châm chọc,An Nhiên hiểu ý khẽ gật đầu rồi chạy tới dọn bữa sáng cho anh cô đặt lên bàn mấy món ăn thanh đạm cô nấu rồi im lặng đứng cạnh nhìn anh ưu nhã ăn.
Bộ dạng khi ăn của anh cũng khiến cô tim đập mạnh ngẩn ngơ,dáng người cao lớn ngồi đó trên người toả ra sự ưu nhã cao quý như bậc đế vương không trách các cô gái đều nhìn anh si mê nguyện được