Trong lúc nói chuyện cô đã thu xếp xong vẻ ngoài của mình và nói một cách lo lắng: “Tối qua vất vả cho cậu rồi, cho dù mình có nói gì hay không, cậu cũng đừng để tâm, những lời nói khi say rượu đều không thể coi là thật, mình đi trước đây, tạm biệt….”
Từ đầu đến cuối, cô đều lắng nghe La Vưu Phi nói, khi cô định lên tiếng, bóng dáng của cô ấy đã biến mất ở cửa rồi.
Căn phòng lập tức trở lại yên tĩnh, giống như cô ấy chưa từng xuất hiện.
Đường Hoan bất lực lắc đầu, cô định ngủ thêm một lát nhưng không ngờ cánh cửa đột nhiên vang lên, cô còn tưởng là La Vưu Phi quay lại.
Cô vén chăn lên và xuống giường, sau đó cười nói: “Mình nói này, cái tính khí nóng nảy này của cậu khi nào mới thay đổi được vậy, không phải lại quên cái gì….”
Khi cô nhìn rõ người đứng ngoài cửa là ai, lời nói còn dang dờ của cô đột nhiên dừng lại.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đã đẩy cửa bước vào với một cơn bão.
Đường Hoan lùi lại hai bước.
“Rầm” một tiếng, người đàn ông đóng sầm cửa lại khiến Đường Hoan sợ đến nỗi toàn thân run lên.
Người đàn ông sải bước vào phòng, Đường Hoan lùi lại mấy bước, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông càng ngày càng gần, cô lo lắng nuốt nước bọt.
Anh bước tới nắm chặt tay Đường Hoan và nói với giọng lạnh lùng: “Tại sao tối qua không về nhà, tại sao không nghe điện thoại của anh?”
Hôm qua anh đợi cô cả đêm ở phòng khách, cô thì hay rồi, lại có thể an tâm mà ngủ trong khách sạn, rốt cuộc trong mắt cô có anh hay không?
Vẻ mặt của Đường Hoan không thay đổi quá nhiều, ngược lại cô còn bình tĩnh hơn trước và mạnh mẽ hất tay anh ra rồi lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô cười khẩy: “Lẽ nào Tổng giám đốc Đoạn đã quên giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác hay sao.
Nếu đã là mối quan hệ hợp tác, vậy thì có về nhà hay không có có quan trọng gì?”
Là anh đã nói hai người chỉ là quan hệ hợp tác.
Nếu như là hợp tác, vậy thì họ bình đẳng, cô không cần phải cảm thấy mình thua kém anh.
Ngôi nhà đó vốn không phải của cô, cô dọn đến ở cũng chỉ vì hai người có mối quan hệ hợp tác mà thôi, dù sao bây giờ mục tiêu của cô cũng đã đạt được rồi, cô không cần thiết phải nhìn vào sắc mặt của anh mà hành động nữa.
Cùng lắm là sớm kết thúc quan hệ, dù sao cô cũng không muốn tiếp tục như thế này.
Câu trả lời của cô khiến sắc mặt của Đoạn Kim Thần đen như đáy nồi, anh bước tới và nắm chặt tay cô, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ lạnh như băng: “Quan hệ hợp tác sao?”
Trong mắt anh hiện lên một cơn bão tố, khiến trái tim Đường Hoan run lên, nhưng cô vẫn cứng cổ nói: “Em nói sai sao? Ngày hôm qua anh đã nói rõ ràng với em trong phòng làm việc rồi, em vẫn nhớ rõ điều đó.”
Cơn giận dữ giống như biển lửa không ngừng ăn mòn lý trí của anh, lực trên tay anh không ngừng tăng lên, Đường Hoan đau đến nỗi nhíu mày, nhưng cô không kêu một tiếng nào.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh như băng, anh hừ lạnh: “Cho dù là mối quan hệ hợp tác, chúng ta cũng là vợ chồng, chỉ cần anh không chủ động kết thúc mối quan hệ này, em không thể không về nhà!”
Ngụ ý là nếu không có sự cho phép của anh, cô không được phép đơn phương chấm dứt hợp đồng.
“Anh buông em ra.” Đường Hoan giãy dụa, trong mắt tràn đầy lửa giận: “E là trí nhớ của Tổng giám đốc Đoạn không được tốt lắm, nếu như thích hợp làm vợ chồng, vậy chúng ta cũng không cần thiết phải giả bộ như vậy, tóm lại em sẽ không về cùng anh đâu.”
“Không do em quyết định!”
Đoạn Kim Thần không nói với cô nữa mà cương quyết kéo cô ra ngoài.
Đường Hoan bị anh kéo như vậy không thể không đi theo, khi đi ra đến cửa, cô vươn tay muốn nắm chặt khung cửa nhưng Đoạn Kim Thần kéo mạnh tay, tay của Đường Hoan bị cứa một vết dài, cô đau đến nỗi khuôn mặt tái mét lại.
Nhưng người đang tức giận là Đoạn Kim Thần hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của cô.
Anh một mạch kéo cô ra khỏi thang máy, những người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn họ bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Anh nhét cô vào trong xe và đưa cô về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ.
Anh một mạch kéo cô lên phòng, Đường Hoan không ngừng giãy dụa ở sau lưng anh, dì Đồng thấy họ về đang định chào hỏi thì nhận ra sắc mặt hai người có vẻ không ổn.
Nhìn bóng dáng họ khuất dần ở góc cầu thang, trong mắt dì hiện lên một tầng lo lắng.
Khoảng thời gian này bầu không khí giữa họ quá cứng nhắc, khiến dì ít nhiều cảm thấy lo lắng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên lầu, dì không khỏi rụt cổ lại.
Trên lầu, Đường Hoan bị anh ném xuống giường, nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm độ.
Mặc dù sắc mặt của Đoạn Kim Thần u ám đến đáng sợ nhưng Đường Hoan không quan tâm, cô ngồi dậy và trừng mắt nhìn anh: “Đoạn Kim Thần, em không phải là nô lệ của anh, cũng không phải là đồ chơi, anh dựa vào đâu mà hô to gọi nhỏ với em?
Dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?”
Trái tim cô đau nhói, giống như bị dao cứa vậy, khiến cô đau đến mức không thể thở nổi.
“Khi em còn là vợ của anh trên danh nghĩa, em phải nghe lời anh, tốt nhất đừng để anh phát hiện ta em đang cặp kè với những người đàn ông khác.” Đoạn Kim Thần bước tới