Cô không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có, hơn nữa ở đây có rất nhiều người, nếu có người nhìn thấy, không biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Hiện tại cô cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hơn nữa cô cũng không muốn Giang Chi Thịnh vì mình mà vướng vào những rắc rối không đáng có.
Hơn nữa cô biết La Vưu Phi thích anh nên cô cần phải giữ khoảng cách với anh và không cho anh hy vọng không cần thiết.
Thấy thái độ xa lánh và giọng điệu thờ ơ của cô, trong mắt Giang Chi Thịnh lóe lên một tia thương tích, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tự nhiên và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Vậy em hãy chú ý nghỉ ngơi, gần đây bắt đầu vào mùa thu rồi, sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sang và buổi tối khá lớn.”
“Ừm, anh cũng vậy.” Giang Chi Thịnh nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, lần đầu tiên anh cảm thấy cô cách xa mình như vậy, trước đây họ là những người bạn tốt nói đủ thứ chuyện trên đời, nhưng bây giờ lại trở nên không có tiếng nói chung.
Người đàn ông đứng cách đó không xa theo dõi từng động tác của Đường Hoan, làn sương mù trong mắt anh ngày càng đậm.
Sự quy củ của hai người khi rơi vào mắt Đoạn Kim Thần lại trở thành liếc mắt đưa tình, trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo, hơi thở toàn thân càng ngày càng lạnh.
Ở một bên khác, một cặp mắt đầy ghen tị không ngừng chú ý đến Đường Hoan, khi nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Kim Thần rơi trên người Đường Hoan, sự ghen tị trong mắt gần như muốn nuốt chửng cô.
Rõ ràng cô mới nên là người thu hút nhiều sự chú ý, nhưng tại sao kể từ khi Đường Hoan xuất hiện, dường như cô liền trở thành một vật làm nền.
Đường Hoan và Giang Chi Thịnh không có gì để nói với nhau, khi cô đang định tìm cớ rời đi không ngờ Đoạn Kim Thần lại đột nhiên đi tới vòng tay qua eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao em lại một mình chạy ra đây? Anh còn muốn dẫn em đi làm quen với những người khác nữa.”
Nói rồi anh cố ý kéo Đường Hoan dựa sát vào người mình hơn, không nghi ngờ gì nữa, hành động này của anh chính là đang tuyên bố chủ quyền với Giang Chi Thịnh.
Giang Chi Thịnh nhìn bày tay ôm eo Đường Hoan của Đoạn Kim Thần, trái tim anh đau nhói.
Nếu như ban đầu anh không ra nước ngoài thì người đàn ông đang đứng cạnh cô bây giờ nên là anh.
Sự hối hận lại dâng lên trong lòng anh, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, anh cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mới có thể khiến bản thân không đến mức mất mặt trước mặt bọn họ.
Cảm nhận được bàn tay đặt trên eo mình ngày càng siết chặt, Đường Hoan biết anh đang cảnh cáo cô.
Anh đang ra hiệu cho cô phải phối hợp.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên một đường cong khinh bỉ, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần: “Anh Giang, tôi không thích những người đàn ông khác đi gần vợ tôi như vậy, sau này mong anh hãy giữ một khoảng cách thích hợp.”
“Anh Đoạn, nói thế nào đi nữa tôi và cô ấy cũng là bạn cũ, chào hỏi giữa bạn bè với nhau cũng không có gì quá đáng chứ.”
Giang Chi Thịnh nói mà không tỏ ra yếu thế.
Đường Hoan liếc nhìn Đoạn Kim Thần, trong mắt thoáng qua một tia không hài lòng, nhưng cô vô tình lại nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong đang đi về phía họ.
“Ở đây có một số người thích đứng núi này trông núi nọ.” Lương Phỉ Phỉ còn chưa đến nơi, giọng nói đã truyền đến.
Đường Hoan nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm và không quan tâm đến những lời cô ta nói.
Lương Phỉ Phỉ luôn không thuận mắt với cô, nếu như lần nào cũng so đo với cô ta, vậy thì người tức giận chỉ có cô mà thôi.
Dù sao với những người không quan trọng, không cần thiết phải bận tâm.
Chỉ có điều cô không tức giận, ngược lại Giang Chi Thịnh lại ra mặt giúp cô.
“Tôi cứ tưởng cô Lương là người có hiểu biết, không ngờ lại ăn nói không có tố chất như vậy.” Giang Chi Thịnh nhìn cô ta và nói với vẻ tức giận.
Lương Phỉ Phỉ không ngờ anh lại nói như vậy, sắc mặt có chút khó xử: “Sao tôi lại không có tố chất? Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi, không phải cô ta đã có chồng rồi sao? Nhưng vẫn liếc mắt đưa tình với anh, đây không phải đứng núi này trông núi nọ thì là gì?”
Thực sự là tức chết cô mất, con tiện nhân Đường Hoan này rốt cuộc có gì tốt, tại sao tất cả đàn ông đều nói giúp cho cô ta?
“Tôi là bạn của cô ấy.” Giang Chi Thịnh lạnh lùng nhíu mày và tức giận nói: “Cô không cần phải ở đây chơi trò ly gián, nếu như cô không muốn đến dự tiệc sinh nhật của bố tôi vậy cô có thể rời khỏi đây, không cần phải ở đây gây sự chú ý.”
Ý của anh là Lương Phỉ Phỉ có tình gây chuyện với mục đích thu hút sự chú ý, cô ta tức giận đến nỗi mặt tái xanh lại.
Từ nhỏ đến lớn cô đều mang theo ánh hào quang của chính mình, đâu có phải chịu uất ức như bây giờ?
Nhưng bây giờ cô đang dự tiệc sinh nhật của người khác, công thêm việc Giang Chi Thịnh lại là nhà đầu tư của bữa tiệc, nếu như xảy ra mâu thuẫn trực diện với anh ta, chẳng phải là tát một cái vào mặt anh ta sao?
Đoạn Lâm Phong đứng một bên thấy Lương Phỉ Phỉ bị bắt nạt thê thảm như vậy, anh không cam tâm để cô bị chèn ép nên liền đứng ra bênh vực cô: “Anh Giang, mong anh hãy chú ý đến lời nói của mình, Phỉ Phỉ chỉ là nói sự thật, anh hà tất phải giữ mãi không buông.”
Ánh mắt của Giang Chi Thịnh rơi trên người Đoạn Lâm Phong.
Khi về nước, anh đã điều tra rõ chuyện giữa Đoạn Lâm Phong và Đường Hoan, biết rằng anh ta đã làm tổn thương Đường Hoan sâu sắc, trong lòng anh vốn đã không có ấn tượng tốt với anh ta.
Hôm nay thấy anh ta bênh vực Lương Phỉ Phỉ như vậy, khóe môi cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là Phó tổng giám đốc Đoạn.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai từ Phó tổng, sắc mặt Đoạn Lâm Phong tái xanh lại, anh ta còn chưa kịp phản bác thì lại nghe thấy giọng nói của Giang Chi Thịnh: “Anh mới ly hôn chưa được bao lâu mà đã dẫn niềm vui mới đến dự tiệc, sự đào hoa của Phó Tổng giám đốc Đoạn cũng không tồi nhỉ, không biết anh có thể dạy cho tôi một hai chiêu không? Để tôi cũng có thể ôm mỹ nhân về.”
Câu nói này của anh nghe có vẻ không có vấn đề, nhưng trên thực tế chính là nói Đoạn