"Anh tính xem, từ mười lăm tháng Giêng tính đến hôm nay đã qua bao nhiêu ngày rồi?"
“Được được được, tôi biết rồi!” Doãn Cẩn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi tiễn đồng nghiệp đi, Doãn Cẩn vội vàng quay đầu lại: "Mợ chủ!"
Tô Lạc Ly lúc này mới hoàn hồn.
"Mợ chủ, mợ còn việc gì nữa không?"
"Ô, không còn nữa, vừa rồi đồng nghiệp kia nói là ngày mười lăm tháng Giêng, mười lăm tháng Giêng đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Lạc Ly giả vờ không để ý hỏi.
"Không có gì, ngày mười lăm tháng Giêng không phải được nghỉ sao? Mấy người cùng nhau đánh bài, tôi thua rồi nợ họ một bữa"
“Ngày mười lăm tháng Giêng mọi người cũng nghỉ à?” Tô Lạc Ly dò hỏi.
"Đúng vậy! Phải nghỉ chứ, còn phát phúc lợi
nữa!"
"Ô! tôi biết rồi, tôi đi trước đây.
"
"Vâng thưa mợ, vậy tôi không tiền mợ nữa, tôi còn có chút việc.
"
Tô Lạc Ly vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô nhớ rõ là sinh nhật Ôn Khanh Mộ vào ngày mười lăm tháng Giêng, nhưng vì công ty có việc khẩn cấp, nên anh còn chưa kịp ăn bánh gato mà đã phải rời đi rồi.
Nhưng theo như Doãn Cẩn nói thì ngày mười lăm tháng Giêng là ngày nghỉ, cho dù thật sự có trường hợp khẩn cấp thì Doãn.
Cẩn nhất định cũng sẽ không chơi bài với đồng nghiệp?