"Điện thoại đã bị bố con cất rồi.
"
"Dạ.
.
" Ôn Khanh Mộ không khỏi thất vọng.
Anh có thể không về, nhưng anh phải cho Tô Lạc Ly biết tin tức của mình.
"Mẹ, coi như con xin mẹ, mẹ giúp con một việc được không? Lấy điện thoại của con và gửi một tin nhắn cho Ly Ly.
"
Mục Chỉ Huyên nhìn về phía cửa, ghé sát vào tai Ôn Khanh Mộ.
"Mau ăn chút gì đó để khôi phục thể lực, đêm nay con rời khỏi nơi này.
"
Ôn Khanh Mộ hai mắt sáng lên.
"Me, me! "
"Chuyện này không thể để cho bố con biết, tối nay mẹ sẽ quấn lấy ông ấy, đến lúc đó con nhân cơ hội rời đi, vì vậy bây giờ con phải tranh thủ nghỉ ngơi.
"
Ôn Khanh Mộ lập tức gật đầu.
"Nhưng, Tiểu Mộ, con phải hứa với mẹ một chuyện.
"
"Mẹ, mẹ nói đi.
"
"Phải đề phòng cô gái đó mọi lúc, tiên đoán của mẹ không thể sai được, không thể để cô ấy làm tổn thương con.
Nếu như cô ấy thật sự làm tổn thương con thì con hãy rời xa cô ấy, về đây có được không?"
Khi Mục Chỉ Huyên nhìn thấy bộ dạng này
của Ôn Khanh Mô, bà nghĩ đến bản thân mình lúc đầu.
Khi biết Ôn Hạo là ma cà rồng, bà cũng rất đau khổ.
Bà có thể hiểu được tâm trạng của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ rũ mắt.
"Hứa với mẹ được không? Nếu không thể ở bên nhau thì con phải trở về, nghe lời