Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng khóc, trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt giàn giụa nói:
-Mẹ con sai rồi, con vốn muốn đi tìm mẹ, nhưng thang máy hỏng rồi, mấy chú đó nghe không hiểu lời con nói, con chỉ đành tự mình tìm lối ra, vừa tìm liền đến chỗ này.
Ở đây xung quanh đều đọng nước, cậu bé nhìn không rõ phương hướng, chỉ đành lần mò mà đi, nhưng càng đi càng sâu, cuối cùng không dám đi nữa, trốn ở trong cửa thoát hiểm có ánh đèn chỉ dẫn màu xanh.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Niên Niên khóc, càng đau lòng dữ dội hơn, vội giúp cậu bé lau nước mắt:
-Xin lỗi con, mẹ không nên trách con, đều là lỗi của mẹ.
Nếu cô luôn ở đó, cậu bé sẽ không trải qua những thứ này.
-Mẹ!
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng tự trách, miệng méo xệch đi, dụi đầu vào vai cô, càng nức nở dữ dội hơn.
Sớm biết vậy cậu đã ở yên trong phòng, không đi ra ngoài nữa rồi!
Tô Vũ Đồng vỗ lưng Niên Niên, an ủi nói:
-Ngoan, không khóc, mẹ đưa con ra ngoài.
Nói xong, lại nghe thấy tiếng thông báo điện thoại sắp hết pin, sợi dây sợ hãi trong đầu liền căng lên, cô vội vã bế Niên Niên chạy ra ngoài.
Khi cách cửa ra ngoài còn mười mấy mét, điện thoại cô cuối cùng không giữ được ánh sáng màn hình nữa.
Trước mắt chỉ còn lại màu đen vô hạn, tay cô bắt đầu run lên, chân cũng bắt đầu run, sau đó cả người đều run rẩy, cô không bước nổi thêm một bước, bế Niên Niên đau khổ quỳ xuống đất.
Cảm nhận được sự run rẩy của mẹ, Niên Niên sợ sệt, vội vã ôm lấy cổ cô kêu:
-Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đừng dọa con!
Sau đó bật khóc lên:
-Hu hu hu!
Nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, lý trí sắp suy sụp của Tô Vũ Đồng lập tức hồi phục được chút ít, ôm chặt lấy cậu bé, khó khăn nói:
-Niên Niên không khóc, con biết hát không? Hát cho mẹ nghe một bài đi.
Cô không thể rơi vào hoảng sợ, cô không thể bỏ mặc Niên Niên, cho nên cần giọng nói của Niên Niên không ngừng khích lệ bản thân.
-Vâng!
Niên Niên gật đầu trong bóng tối, bắt đầu ngân nga hát:
-Trời đêm phủ khắp màu đen, những vì sao tỏa sáng lấp lánh, đom đóm bay, đom đóm bay, người đang nhớ ai!
Niên Niên hát một lượt rồi thêm một lượt, nước mắt rơi lã chã.
Cậu bé thật hy vọng biết bao sẽ có vì sao lấp lánh xuất hiện.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng hát của cậu bé, vừa dùng tay đập mạnh vào người mình, cố gắng đấu tranh với nỗi sợ hãi trong lòng, tự nhủ bản thân cho dù cơ thể rơi vào trạng thái tê liệt, cái đầu cũng nhất định phải giữ được tỉnh táo.
Cô tự nói với chính mình, Tô Vũ Đồng đừng sợ! Vì Niên Niên, nhất định phải tiếp tục kiên trì!
Tinh thần cô vô cùng căng thẳng, cả người đều căng cứng lại, toát mồ hôi lạnh.
Những giọt mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt, rơi lên mặt, lên tay của Niên Niên.
Niên Niên càng sợ, càng cất cao tiếng hát của mình.
Ba người hội Trần Nghiên Nghiên chạy đến, ở cửa vào thấp thoáng nghe được tiếng hát của Niên Niên, lập tức mở đèn ở điện thoại, xông vào.
Niên Niên nhìn thấy ba điểm sáng, đôi mắt liền sáng lên, kích động gọi Tô Vũ Đồng:
-Mẹ, ngôi sao, mẹ mau nhìn kìa, có ngôi sao!
Nhất định là thiên thần nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu bé, nên đã phái các ngôi sao đến cứu bọn họ.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói kích động của Niên Niên, ngẩng đầu nheo mắt lại, nhìn thấy chùm sáng di chuyển liền biết có người đến cứu bọn họ, sự kiên trì của cô đạt đến cực hạn, cả người mềm nhũn, hai mắt tối sầm lại ngất đi.
-Mẹ!
Niên Niên ngã theo Tô Vũ Đồng xuống đất, khống tránh được cơ thể bị ngã nên đau đớn, quỳ dưới đất ôm đầu cô, khóc đau đến xé lòng.
Nghe thấy tiếng khóc như vậy của Niên Niên, ba người chạy đến đều bị dọa sợ hãi, vội vã chạy nhanh hơn.
-Niên Niên!
Thôi Chân Hy thương xót bế Niên Niên lên, để Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên kiểm tra cho Tô Vũ Đồng.
Cung Thiếu Dương kiểm tra một chút, sắc mặt cực kỳ không tốt nói:
-Cô ấy buổi chiều rơi xuống nước chịu lạnh, buổi tối lại kiệt sức, bây giờ lại chịu kích động, tình hình không mấy lạc quan, cần phải đưa đến bệnh viện.
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe, vội vã nói:
-Vậy còn đợi gì nữa, anh mau bế cô ấy đi đi!
Tình trạng cơ thể cô ấy cô hiểu rất rõ, trong lòng thương muốn chết mất.
Cung Thiếu Dương gật đầu, lập tức khom lưng bế Tô Vũ Đồng lên, xông ra bên ngoài.
Thôi Chân Hy bế Niên Niên nhanh chóng đi