Khi ở F3 chú Thiếu Dương nói rồi, tình trạng của mẹ không tốt, cậu bé không muốn mẹ xảy ra chuyện.
Cung Thiếu Dương gật đầu, không thèm nhìn Mộ Diệc Thần lấy mộ cái, bế Tô Vũ Đồng nhanh chóng đi về phía cửa khách sạn.
Thôi Chân Hy vội tăng tốc xông ra ngoài lái xe, Trần Nghiên Nghiên kéo Niên Niên đi theo ở cửa.
Mộ Diệc Thần thấy bọn họ đều đi, trong lòng đột nhiên có thứ gì rơi xuống, nói với Châu Lệ Đồng:
-Em tự đi lên đi!
Sau đó vội vã xông ra ngoài cửa khách sạn.
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần đã đi, sắc mặt hơi cứng lại, lập tức đuổi theo, vội hét lên:
-Lucas!
Sao anh có thể bỏ lại cô ta!
Mộ Diệc Thần không quay đầu lại khởi động xe đuổi theo xe của Thôi Chân Hy.
Thấy xe anh đi xa, Châu Lệ Đồng tức tối ném túi xuống đấy, giận dữ hét lên:
-Tô Vũ Đồng!
Cô ta bất chấp nguy hiểm mất hết sự nghiệp danh dự tạo ra màn bắt cóc, vốn tưởng mấy ngày này Mộ Diệc Thần nhất định sẽ ở cạnh cô ta không rời nửa bước, đâu có ngờ lại bị Tô Vũ Đồng phá hỏng!
Thật tức chết cô ta mà!
A!
Châu Lệ Đồng lúc này hận không thể cào xé Tô Vũ Đồng được.
Bệnh viện.
Do Cung Thiếu Dương cực kỳ phối hợp, bác sỹ Hàn Quốc đã hiểu tình trạng và bệnh án của Tô Vũ Đồng, cho nên cứu chữa rất kịp thời.
Sau khi chuyển từ phòng cấp cứu về phòng bệnh thường, hội Thôi Chân Hy luôn trông cô.
Niên Niên vẫn không để ý đến Mộ Diệc Thần, cái tay nhỏ luôn nắm lấy tay Tô Vũ Đồng, liên tục rơi nước mắt, đôi mắt to đã đỏ ửng lên.
Thấy vậy Chân Hy và Nghiên Nghiên đau lòng không nguôi, trong lòng Mộ Diệc Thần cũng rất khó chịu, nhưng anh lại không biết làm sao để an ủi cậu bé, vì từ khi anh vào bệnh viện, cậu bé đã coi anh như không khí rồi.
Trần Nghiên Nghiên đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu, lo lắng nói:
-Niên Niên, cháu từ chiều qua đã không ăn gì rồi, để chú Thiếu Dương dẫn cháu ra ngoài ăn chút đồ được không?
Đừng để Vũ Đồng còn chưa tỉnh, Niên Niên đã đói ngất rồi.
Niên Niên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ kiên quyết:
-Không, cháu phải ở cùng mẹ.
Thôi Chân Hy thấy cậu bé kiên quyết như vậy, mềm giọng nói:
-Niên Niên, cháu ăn no cơm mới có sức chăm sóc mẹ chứ, nếu cháu không ăn cơm, lát nữa mẹ cháu dậy cháu sẽ đói ngất đấy, mẹ cháy thấy cháu ngất nhất định sẽ buồn, Niên Niên là đứa trẻ ngoan nhất định không muốn mẹ buồn vì cháu đúng không?
Trải qua chuyện tối qua, trong lòng Niên Niên đã quyết định sau này sẽ không để mẹ lo lắng, nghe xong lời Thôi Chân Hy nói cậu bé lập tức gật đầu:
-Cháu ăn!
Cung Thiếu Dương thấy cậu bé gật đầu, liền đi đến kéo tay cậu, cười nói:
-Muốn ăn gì nào?
Niên Niên không có hứng, cúi đầu nói:
-Gì cũng được ạ, có thể nhanh chóng lấp đầy bụng là được.
Thấy cậu bé như vậy, Cung Thiếu Dương bất lực lắc đầu, đưa ánh mắt về phía kẻ gây chuyện Mộ Diệc Thần:
-Ra ngoài nói chuyện?
Mộ Diệc Thần gật đầu, sau đó đi đến dắt tay Niên Niên.
Niên Niên thấy anh tới, liền tránh đi giữ khoảng cách, trong mắt ngập tràn sự thù ghét.
-Haizz! Vẫn nên để chú dắt đi.
Cung Thiếu Dương thở dài, dắt Niên Niên đi.
Hai lớn một nhỏ, ba người con trai rời khỏi phòng bệnh, đến một quán ăn bên cạnh bệnh viện.
Niên Niên chọn ngồi cạnh Cung Thiếu Dương, cậu bé vẫn không nói chuyện, đợi thức ăn lên, chỉ cúi đầu ăn thức ăn.
Mộ Diệc Thần trước giờ chưa từng thấy Niên Niên nổi giận, trong rất nhiều biểu cảm của cậu bé đối với anh, chưa từng có sự tức giận.
Thấy cậu bé như vậy, anh rất bất lực, cảm thấy mình là một ông bố thất bại.
Cung Thiếu Dương tựa vào ghế, nhàn nhã nhìn Mộ Diệc Thần:
-Nói đi, tối qua rốt cuộc có chuyện gì?
Tuy anh rất tức giận việc Mộ Diệc Thần bỏ Niên Niên ở trong phòng một mình, nhưng vẫn muốn nghe anh giải thích.
Anh không phải là một người bừa bãi, nhất định có lý do.
Để anh nói rõ ràng trước mặt Niên Niên.
Mộ Diệc Thần ngước mắt lên:
-Chiều qua Đồng Đồng bị xã hội đen bắt cóc, tối qua tôi liên hệ với mấy người bạn hợp tác trên thương trường đi cứu cô ấy.
Cung Thiếu Dương nghe xong, kiềm nén sự tức giận, lập tức tiến lên:
-Cậu đi cứu Lệ Đồng không sai, nhưng cậu không thể trước khi đi, gọi điện cho Tô Vũ Đồng, giao Niên Niên cho cô ấy à? Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?
Anh rất rõ mối quan hệ của Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng, từ ngày anh cứu cô ta về trở đi, liền nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng Niên Niên là