Không muốn cậu bé thêm thất vọng với mình, Mộ Diệc Thần nói với cậu:
-Bố nhất định sẽ có được sự tha thứ của mẹ.
Niên Niên không nói thêm, dường như đang đợi anh dùng hành động để chứng minh, lặng lẽ ngồi lại bên giường, trông Tô Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần không làm phiền cậu bé nữa, lặng lẽ bên cạnh.
Tô Vũ Đồng tiêm xong không bao lâu thì tỉnh lại.
Niên Niên thấy cô tỉnh rồi, gương mặt căng lên bao lâu cuối cùng cũng nở nụ cười, gọi một tiếng rõ ràng:
-Mẹ!
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cậu bé, Tô Vũ Đồng mỉm cười, đưa tay xoa lên mặt cậu, ánh mắt dịu dàng.
Thấy cô nhìn Niên Niên như vậy, trái tim Mộ Diệc Thần hơi rung động, đôi mắt nâu lóe lên vài tia sáng.
Rót một cốc nước rồi đưa đến trước mặt cô:
-Bác sĩ nói nếu cô tỉnh lại, thì cho cô uống nhiều nước chút.
Lúc này Tô Vũ Đồng mới phát hiện Mộ Diệc Thần lại ở đó, trái tim hơi thắt lại, cô vô cùng bình tĩnh nói:
-Cảm ơn!
Nhận lấy cốc nước trong tay anh, liền đặt lên trên tủ ở đầu giường.
Trải qua một loạt chuyện xảy ra ngày hôm qua, lòng cô đối với Mộ Diệc Thần đã chết.
Bây giờ quan hệ của bọn họ chỉ là quan hệ trên hợp đồng, cho nên cô không từ chối sự quan tâm của anh, nhưng cũng không chấp nhận nói, mà khéo léo thể hiện thái độ muốn giữ khoảng cách với anh của mình, hiện tại cô chỉ coi anh như một người quen, chỉ vậy mà thôi.
Thấy cô không trách anh, không mắng anh, cũng không tức giận, càng không tỏ thái độ với anh, mà bình tĩnh như vậy thể hiện sự xa cách, tâm trạng Mộ Diệc Thần hơi nghẹn lại, trái tim như bị một viên đá lớn đập mạnh vào.
Anh không biết phải nói gì, chỉ bất động nhìn cô.
Niên Niên thấy Tô Vũ Đồng không muốn uống nước, khuôn mặt nhỏ ngây ra, quan tâm hỏi:
-Mẹ, bụng mẹ đói không ạ? Niên Niên đi mua cháo trắng cho mẹ, bác sĩ nói thức ăn của mẹ mấy ngày này phải thanh đạm.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Niên Niên nói, cổ họng cuộn lên, nói:
-Bố đi, con ở cùng mẹ, nhớ sau này không được chạy lung tung đấy.
Sau đó không đợi Tô Vũ Đồng từ chối, quay người ra khỏi phòng bệnh.
Thấy anh đi rồi, tâm trạng Tô Vũ Đồng có chút phức tạp.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Mộ Diệc Thần hôn nay có chút không giống với thường ngày.
Nhưng cụ thể không giống chỗ nào, cô lại không nhìn ra, chỉ đành nhìn Niên Niên hỏi:
-Dì Nghiên Nghiên của con và những người khác đâu?
Niên Niên đáp:
-Lúc buổi trưa chú Thiếu Dương nói có chuyện tìm bọn họ bàn bạc, nên gọi bọn họ đi rồi ạ.
Tô Vũ Đồng gật đầu, hỏi tiếp:
-Niên Niên, con thấy điện thoại mẹ không?
Niên Niên lắc đầu:
-Mẹ, con không thấy.
Sáng nay hỗn loạn như vậy, điện thoại của mẹ cậu bé không để ý đến.
Tô Vũ Đồng có chút bất lực, vốn định gọi điện cho đám Nghiên Nghiên, nhưng vì không thấy điện thoại, cho nên chỉ có thể đợi Mộ Diệc Thần quay lại.
Niên Niên thấy cô không nói chuyện, tưởng rằng cô không khỏe, lo lắng hỏi:
-Mẹ, có cần con đi gọi bác sỹ không ạ?
Cậu bé không muốn mẹ có chút gì không thoải mái.
Tô Vũ Đồng thây gương mặt nhỏ lo lắng của cậu bé, đưa tay kéo cậu đền trước mặt, mìm cười nhẹ:
-Mẹ rất khỏe, Niên Niên không cần lo lắng, đi rót cho mẹ cốc nước mới đi.
Nghe thấy cô nói vậy, sự buồn rầu trên gương mặt Niên Niên mới tan đi, cười típ mặt gật đầu.
Niên Niên vừa bê nước cho Tô Vũ Đồng, thì Mộ Diệc Thần quay lại, trên tay xách một chiếc cặp lồng, gương mặt điển trai có chút đỏ, có thể nhận ra, anh dùng tốc độ nhanh nhất để quay về.
Anh đi đến trước giường bệnh của Tô Vũ Đồng, mở cặp lồng ra, lấy một chiếc thìa, đút cháo cho cô:
-Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.
Tô Vũ Đồng thấy anh không bình thường như vậy, tâm trạng có chút phức tạp, phải phép nói một câu:
-Cảm ơn!
Sau đó tiện tay nhận lấy cái thìa và cặp lồng, từ chối để anh đút cho mình ăn.
Bây giờ cơ thể cô không có sức, từ chối cháo của Mộ Diệc Thần không có lợi cho cô, cô buộc phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể chăm sóc được Niên Niên.
Thấy cô lại lạnh nhạt với mình, Mộ Diệc Thần chỉ cảm thấy trong lòng càng không thoải mái, trong đáy mắt có vô số cảm xúc đang cuộn trào.
Muốn nói xin lỗi với cô, nhưng vẫn luôn không nói thành lời được.
Tô Vũ Đồng ăn cháo xong, đưa cặp lồng cho Niên Niên, sau đó nhìn Mộ Diệc Thần khách sáo nói:
-Sếp Mộ, mong anh giúp tôi một