Cảm giác khi có ai đó luôn đi tìm hắn, luôn ngóng trông hắn trở về, luôn thầm mong hắn bình an, mong hắn luôn là bản thân của mình, quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng còn chưa để Cố Mộng Diệp chìm đắm trong sự hạnh phúc này lâu thì gấu quần hắn bị người nào đó kéo xuống, đưa đôi mắt nhìn xuống dưới mới phát hiện một cô bé gái có khuôn mặt trắng nõn phấn nộn mái tóc bạc xoăn xõa dài sau lưng, đôi mắt màu trắng bạc cùng với chân mày và lông mi cũng màu trắng bạc.
Giọng nói non nớt, nhưng lại mềm mỏng ngọt ngào đến kì lạ.
“Anh ơi”.
Một cô bé bạch tạng nhưng lại sở hữu một nét đẹp như một tiểu thiên sứ hạ phàm, chiếc váy công chúa màu hồng nhạt được cô bé mặc lên người, cũng vẫn bị chìm bởi vẻ đẹp hồn nhiên của cô bé.
Cố Mộng Diệp bị cái sự đáng yêu này làm tim mềm nhũn, hắn ngồi xuống giọng nói cũng tự động thả nhẹ đi rất nhiều.
“Sao vậy?”.
Cô bé đáng yêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Cố Mộng Diệp với đôi mắt trắng bạc, sau đó khẽ mỉm cười nụ cười cực kì đáng yêu, giọng nói đầy vẻ hứng thú tay nắm gấu quần tự giác cũng nắm chặt hơn, như sợ Cố Mộng Diệp sẽ chạy vậy.
“Nhìn anh giống như hoàng tử vậy! Anh là hoàng tử từ truyện cổ tích mà ra phải không?”.
Cố Mộng Diệp không ngờ cô bé lại hỏi như vậy, nên có chút không biết phải trả lời làm sao.
Cô bé trước mặt làm ra vẻ thần bí, còn quay đầu nhìn xung quanh tỏ vẻ đề phòng vô cùng, thả nhẹ giọng làm cho lời nói cũng đầy mờ ám.
“Anh chỉ cần nói với em thôi, em sẽ bảo vệ anh an toàn!”.
Cố Mộng Diệp lúc này còn chưa biết được mị hoặc của bản thân, chỉ đành chiều theo cô bé thế là hắn cúi người xuống sâu hơn, ghé sát tai cô bé thì thào.
“Anh đang đi tìm công chúa của anh, em có thấy cô ấy ở đâu không?”.
Cô bé lắc đầu, nhưng sau đó lại trả lời lại Cố Mộng Diệp.
“Anh yên tâm, em sẽ giúp anh tìm công chúa!”.
Cố Mộng Diệp có chút buồn cười vì nhóc con này, cũng cảm thấy tội lỗi khi đùa giỡn với cô bé nhưng biết làm sao bây giờ, cô bé trước mặt này quả thật là đáng yêu hết sức.
Vì đang giả vờ đóng vai một hoàng tử nên Cố Mộng Diệp cũng nhập vai vào nhân vật rất nhanh, lùi về sau vài bước rồi hành lễ chào cô bé như một vị hoàng tử đích thực, giọng nói cũng đầy vẻ trịnh trọng.
“Ta là Cố Mộng Diệp, vị tiểu công chúa trước mặt đây có thể cho ta biết tên em được không?”.
Hiện tại buổi lễ chào đón khách của Khiêm gia đã bắt đầu, nên chẳng ai chú ý đến cuối sảnh có ‘một chàng hoàng tử’ xinh đẹp đang hành lễ cúi chào với một bé gái đáng yêu như thiên thần, chỉ cần quay đầu nhìn thôi họ sẽ chứng kiến được khung cảnh thần tiên này, mọi sự đẹp đẽ quý phái đều dồn hết về phía hai người này.
Cô bé phấn khởi đầy mặt, nhưng rất nhanh cũng hành lễ như một tiểu công chúa, giọng nói non nớt nhưng rất trang nghiêm.
“Ta tên Khiêm Yến Nhi, là con gái út của Khiêm gia”.
Cố Mộng Diệp nghe thấy cái tên này liền không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô bé trước mặt.
Hắn còn tưởng việc làm thân với đứa bé gái mười tuổi của Khiêm gia sẽ rất khó, có khi hết cả bữa tiệc cũng chẳng thấy người đâu, nhưng lại không ngờ cô bé lại tự đi đến chào hỏi với hắn, vì thế có chút ‘thụ sủng nhược kinh’.
Khiêm Yến Nhi còn chưa dứt được vai diễn, có khi bị diễn đến nghiện rồi liền hưng phấn nắm tay Cố Mộng Diệp bảo.
“Hoàng tử Mộng Diệp, ta dẫn ngài lên phòng của ta xem”.
‘Hoàng tử’ Cố Mộng Diệp còn đang ngơ ngác vì nhiệm vụ hoàn thành quá nhanh,