Sau khi buổi đấu giá kết thúc thì cũng đã gần tám giờ tối, Chu Phỉ đề nghị đi ăn tối ở nhà hàng gần đó, cả ba người còn lại đều đồng ý.
Lúc chọn món xong, Thẩm Tử nhìn Chu Phỉ hỏi với giọng thích thú:
_ Chu tiểu thư, cô như vậy không sợ bị Mộ Trạch Đông trả thù sao?
_ Phải đó Phỉ Phỉ, Mộ Trạch Đông thâm sâu khó lường không thể nào đoán được bước đi tiếp theo của anh ta đâu!
Vương Thiên Minh nhìn Chu Phỉ như đang suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng hỏi tiếp:
_ Phỉ Phỉ, sao em lại biết hắn ta sẽ tiếp tục ra giá ở khúc chót?
_ Bởi vì anh ta là người không muốn nhường nhịn nhưng bởi vì như vậy anh ta càng muốn thấy em bại dưới tay anh ta hơn, nên là ra giá chót là để khi em ra giá trả lại thì hắn sẽ từ bỏ nhưng lại bị em tính kế.
_ Vậy sao ngay từ đầu ông Ben lại không đưa tin là buổi đấu giá từ thiện?
_ Bởi vì từ thiện thì rất ít người bỏ ra con số lớn như vậy!
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đồng loạt gật đầu hiểu ý, cũng vì vậy mà phục hẳn đầu óc tính toán của cô nhưng điều quan trọng mà mọi người thắc mắc là tại sao cô lại biết được hôm nay là buổi đấu giá từ thiện?
Vương Thiên Minh như biết được điều mà hai người kia muốn hỏi nên đã lên tiếng giành hỏi trước:
_ Sao em lại biết?
_ Buổi đấu giá từ thiện? Hôm đi ăn với Bạch Dương và Lục Hạ thì vô tình nghe được, nghe được một nửa thì lại bị cái tên Lý Nhất kia làm hỏng.
Mà sao hôm nay anh ta không đến?
_ Cậu ta bị mấy cô người yêu cũ bám lấy không buông nên là ở nhà cho khỏe thân!
Thẩm Tử vừa nói vừa cảm thấy mình thật may mắn vì không có số đào hoa giống như Lý Nhất nếu không bây giờ anh cũng làm gì mà được yên ổn ngồi đây ăn uống thoải mái chứ!
Món ăn được dọn lên, ăn được một lúc thì Chu Phỉ muốn đi vệ sinh nên đã rời đi.
Vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh cô đã gặp ngay Mộ Trạch Đông đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn cô ý nghĩ sâu xa.
Chu Phỉ đi ngang qua hắn như chẳng nhìn thấy nhưng Mộ Trạch Đông nào để cô đi suôn sẻ như vậy, hắn lên tiếng phá hủy bầu không khí im lặng, giọng nói chẳng thể giấu được vẻ bức xúc lúc nãy:
_ Vương phu nhân, tôi với cô không thù không oán thì tại sao cô lại bày kế tôi chứ?
_ Mộ tổng nói như thế chẳng khác nào vu oan cho tôi? Tôi cũng muốn mảnh đất đó nhưng thấy Mộ tổng đây không muốn từ bỏ nên tôi mới nhường cho anh rồi còn gì?
_ Vương phu nhân thật sự biết ăn nói, thì ra là do tài ăn nói của cô đã làm cho Vương Thiên Minh phải say đắm.
_ Mộ tổng, anh ăn nói cho cẩn thận vào, từ trước đến nay Vương gia và Mộ gia nước sông không phạm nước giếng, anh gọi thẳng tên chồng tôi như vậy thật không phải phép.
Anh dù sao cũng là hạ bối thì đừng cư xử như thế với bậc trưởng bối.
Chu Phỉ nói xong rời đi mất, Mộ Trạch Đông nhìn theo bóng lưng của cô mà nụ cười trên môi càng tươi hơn, bất ngờ anh nhìn