Lăng Ngạo Thiên trằn trọc lục tung khắp nơi tìm kiếm cô, nhưng anh đâu nào ngờ rằng cô đã lên máy bay.
Nằm trong địa bàn của anh, ở cái Đế Đô này anh có thể tìm cô, nếu cô ra nước ngoài việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn đối với anh.
Hạ Vy Vy ngồi ở trên máy bay xoa xoa bụng của mình cô thủ thỉ nói: "Con có trách mommy không?" Có trách cô đã không cho đứa bé này có một gia đình trọn vẹn, có cha có mẹ..
có tất cả những điều mà trẻ em vốn nên có.
Cô nhắm mắt lại nghĩ đến anh cô lại buồn tủi vô cùng, cô đúng là đã có người chồng tốt nhưng mọi chuyện đã khó mà có thể quay đầu lại.
Thần Thần nếu như biết cô đi thì cậu sẽ như thế nào, cô nghĩ mãi..
nghĩ mãi..
sau đó lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tạm biệt, nơi mà cô đã sinh sống..
rồi sẽ có một ngày cô trở lại nhưng sẽ là bao lâu mới quay về nơi này.
Bảo tiêu chạy vào bên trong cúi người e ấp nói: "Thiếu gia, chúng tôi không tìm được thiếu phu nhân..
và cả..
ở sân bay thì người ở trên đó nói thiếu phu nhân đã đặt vé sang Pháp và đã đi từ rất lâu..."
"Vậy thì mau cử người qua bên đó, phải kiếm cho bằng được cô ấy!" Lăng Ngạo Thiên trằn trọc bản thân như muốn điên lên rồi, cô đang mang thai sao có thể ở một mình được.
Ở Pháp cô có ai cơ chứ! Chẳng có ai cả!
Lăng Ngạo Thiên mặc bộ âu phục màu đen, sắc mặt của anh tối đến mất ai ai nhìn cũng sợ.
Ngọn lửa bừng bừng trong anh, anh ngồi lên xe đi đến bệnh viện tâm thần đang nhốt Kiều Mỹ ở đó.
Phải lấy được thuốc giải bằng mọi giá, phải kiếm được cô để cho cô uống nó.
Bệnh viện tâm thần S.
Tiếng lẩm bẩm của các bệnh nhân, điên rồ..
gào thét..
và tiếng cười điên loạn đến mức khiến người ta run sợ.
Chỉ là..
Đại ma vương thì còn sợ ai nữa chứ!
Anh bước vào phòng, căn phòng này..
không dọn dẹp, thối rửa của mùi chuột chết chẳng khác gì ở ngục tù.
Phòng bệnh này là của Cảnh Niệm, là sự trừng phạt của Cao Lãng dành cho Cảnh Niệm đó.
Anh chỉ liên hệ cho Cao Lãng để đẩy Kiều Mỹ vào phòng này.
Kiều Mỹ đang run bần bật ôm mình vào góc tường, Cảnh Niệm ở đây chỉ gần một tháng từ một người bình thường trở thành một người bị tâm thần thật sự, các bảo tiêu nhìn mà sợ.
Đây là cái kết đụng đến người phụ nữ của anh và bạn của anh.
Cao Lãng là một người lạnh lùng, lạnh hơn cả anh..
nhưng lại điềm tĩnh ít khi nóng giận..
người đàn ông đeo kính đầy mị lực và gương mặt trầm tư của Ninh Tiểu Y đúng là hoàn hảo.
Cao Lãng đối với sự ra đi của Ninh Tiểu Y là sự mất mát ở trong tim, nỗi nhớ nhung càng lớn không thể nguôi lạnh..
không ai có thể thay thế.
Cũng như Lăng Ngạo Thiên, cậu chủ của bọn họ.
Một người cao ngạo, tự tại chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Khi yêu lại ấm áp..
yêu một cách chu đáo, yêu đến nỗi ghen với người đàn ông khác.
Ai có thể nghĩ cậu chủ của họ lại ấu trĩ đến vậy chứ.
Nhưng mà ai cũng phải công nhận một sự thật rằng..
vợ của anh tức là cô chủ của bọn họ là một người cực kì lương thiện, là người vợ mà ai cũng mong muốn lấy về.
Tĩ mĩ, chăm sóc cho chồng và con rất là giỏi.
Dù là thai phụ thì cô vẫn không tỏ ra mình quá yếu đuối, cũng không dựa dẫm vào anh mà sinh khí hay quát mắng ai.
Cô đối với ai cũng dịu dàng nhưng khi động đến người cô yêu thương thì cô mới giận dữ.
Chỉ có Hạ Vy Vy mới khiến cho anh tính tình thay đổi thất thường, chỉ có cô mới khiến cho anh cười thoải mái nhất.
Lăng Ngạo Thiên chỉ đứng mà không ngồi, dơ bẩn chết mất làm sao anh có thể ngồi được, nhìn nơi này đã muốn nôn ra hết.
Anh lạnh nhạt nhìn Kiều Mỹ và Cảnh Niệm, anh vẫn chưa hài lòng với cái sự trừng phạt này.
Có nên nói chuyện với Cao Lãng lại không nhỉ?
Tống Thành đi đến đối diện Kiều Mỹ: "Kiều tiểu thư." bảo tiêu đứng phía sau Lăng Ngạo Thiên.
Kiều Mỹ nhìn thấy anh liền vui mừng nói: "Ngạo Thiên, anh đến đón em có đúng không?"
Anh làm lơ: "..."
Tống Thành: "Thuốc giải đâu?"
Kiều Mỹ lảo đảo ánh mắt né tránh, bất tri bất giác người cứng đờ lại: "Thuốc giải gì chứ, tôi không hiểu các người nói gì." Lăng Ngạo Thiên không kiên nhẫn ở lại đây anh nói: "Đưa thuốc giải cho tôi! Cô đừng có vượt qua giới hạn của tôi!"
Kiều Mỹ: "Ngạo Thiên, anh nói gì vậy? Em không hiểu gì hết."
"Mau đưa đây! Con mẹ nó, người hạ độc dược vợ tôi đã nói là do cô đưa!" Anh quát vào mặt Kiều Mỹ, cái đồ đàn bà xấu xí kinh tởm này..
tại sao anh luôn gặp loại đàn bà như thế!
Kiều Mỹ hậm hực không trả lời, Cảnh Niệm như một người điên cứ bu bám lấy Kiều Mỹ, Kiều Mỹ phát sợ cái cô gái này.
Là một tiểu thư nhà danh giá, một tiểu thư được sống hào quang ai cũng mơ ước..
nhưng chẳng thể ngờ bị Cao Lãng kia hành hạ đến mức vậy.
Người của Cảnh Niệm hôi thối, toàn là mùi chuột chết thối rữa..
thật sự dơ bẩn..
Kiều Mỹ bị cô ta làm cho sợ, nên nói: "Em sẽ đưa thuốc giải cho anh nếu anh thả em ra."
Một số điện thoại gọi đến cho anh, anh bắt máy sau đó đứng lên.
Chỉnh áo lại và quay lưng đi, giọng trầm của anh: "Vậy thì cô cứ ở lại đây đi." Dẫu sao người của anh cũng đang nghiên cứu về loại thuốc đó, may mắn thay Hoa Hoa vẫn giữ lại dược độc X đó.
Anh cho cô ta cơ hội biết điều mà đưa, nhưng cô ta vẫn ăn ngang nói ngược, làm điều xấu xa đến như thế mà dám ra điều kiện với Lăng Ngạo Thiên này?
Tống Thành nhìn Kiều Mỹ ngồi một góc dưới đất, chỉ cười nhếch môi một sự khinh bỉ của anh đối với cô gái này.
Dù chỉ là trợ lý của Lăng Ngạo Thiên mà số tiền lương mỗi tháng cũng hơn tài sản của Kiều gia.
Chỉ là một đại tiểu thư danh hư ảo, rõ ràng danh phận đại tiểu thư là của cô công chúa nước Anh kia.
Ăn cắp mà còn la làng.
Một cô gái mà đến cả cậu chủ của anh không để trong lòng, tưởng bản thân là Lăng thiếu phu nhân sao? Đáng tiếc, người có thể khiến cho anh thay đổi thất thường hay là nghe theo chỉ