Đột nhiên được súng ái khiến cho Hàn Nhi có chút không quen, vừa hút một hơi trà sữa liền bị mắc nghẹn một viên trân châu trong cổ họng mà ho sặc sụa.
Tống Vu Quân nhanh tay lấy khăn giấy cho Hàn Nhi lau miệng, còn bản thân thì lau đi vài giọt trà sữa vừa chảy xuống cặp đùi trắng ngần của cô.
Nhìn thấy hành động ân cần của Tống Vu Quân khiển cho Hàn Nhi có chút gượng gạo, cô vội vàng bỏ ly nước xuống bên cạnh rồi chụp lấy tay của Tống Vu Quân ngăn lại, nụ cười xã giao xuất hiện trên môi của Hàn Nhi, cô rụt rè lên tiếng.
“Em có thể làm được, không sao đâu ạ”
Làm sao bây giờ? Mọi chuyện đột nhiên tiến triển nhanh đến mức Hàn Nhi chưa kịp nhận thức được vấn đề.
Lời tỏ tình vừa rồi của Tống Vu Quân quá đột ngột giống như một giấc mơ chiều, nhanh đến cũng nhanh đi.
Cô còn không biết anh có thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này không? Vì thế nên tốt nhất hạn chế mọi sự đụng chạm ở mức tối đa.
Tống Vu Quân cũng không gượng ép Hàn Nhi, anh tiếc nuối thu tay về, nhìn vào bàn tay to lớn của mình vừa chạm vào làn da mềm mại của Hàn Nhi thì trong lòng cũng vui vẻ vài phân.
Cảm giác này thật là khó tả, ngày xưa quen Trịnh Vỹ Ái đương nhiên sẽ có nhiều lần đụng chạm thân thể còn hơn cả bây giờ nữa, nhưng Tống Vu Quân lại không có được thứ cảm giác kì lạ khi vừa tiếp xúc gần với Hàn Nhi.
Anh không nói gì thêm, chỉ lắng lặng xoay vô lăng điều khiển xe rời đi.
Chiếc xe sang trọng lao vun vút trên đường lớn, ngoài làn khói mờ ảo phất phơ phía sau thì hầu như không nhìn rõ hướng đi của chiếc siêu xe đắt tiền.
Không gian trong xe bỗng nhiên im lặng đến lạ thường, Tống Vu Quân chuyên tâm lái xe, ánh mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước quan sát đường đi.
Còn