Nếu như con gái của ông ta thuận lợi gả vào Nghiêm gia thì trên đời này còn ai làm lại Tống gia nữa cơ chứ.
Tống Vu Quân vừa bước vào vừa cởi áo vest ra ngoài, chưa kịp ngồi xuống đã bị Tống Hùng Anh tra hỏi như phạm nhân.
“Mày và Nghiêm thiếu quen biết nhau từ khi nào? Mối quan hệ ra sao? Nhận được bao nhiêu hợp đồng làm ăn rồi? Nghiêm Hạo Nhiên có bạn gái chưa?”
Tống Vu Quân thờ ơ ngồi xuống ghế, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo nhau nhìn Tống Hùng Anh bằng ánh mắt khinh thường, chậm rãi nói.
“Ông quan tâm tới chuyện này làm gì? Công việc của tôi và Hạo Nhiên hoàn toàn không dính líu tới Tống thị và đặc biệt là ông, ông sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì ngoài sự tung hô nịnh bợ từ đối tác của ông đâu”
“Mày…
mày dám nói như vậy với ba mày à?”
“Ba? Đã bao giờ ông coi tôi là con trai chưa mà bắt tôi phải gọi ông bằng ba?”
Tống Hùng Anh đang lơ lửng trên thiên đàng đột nhiên bị Tống Vu Quân hết thẳng xuống đất không thương tiếc.
Ông ta nổi giận đùng đùng với Tống Vu Quân.
“Thằng oắt con hỗn láo, tao cho mày năm phút để nói rõ mọi chuyện, còn không thì đừng có trách tao.
”
Tống Vu Quân bây giờ không còn là thằng khổ rách áo ôm từng khiếp sợ Tống Hùng Anh, anh mặc kệ cho Tống Hùng Anh có nắm cổ áo mình xốc lên tới đâu đi chăng nữa cũng không quan tâm.
Ánh mắt thách thức nhìn Tống Hùng Anh, đôi môi hơi nhếch lên khinh bỉ, anh nói.
“Ông dạy tôi đi, dạy tôi bằng đòn roi của ông đi, hay là dạy tôi bằng những lời sỉ vả lăng mạ? Ông làm đi”
Thái độ nhởn nhơ này của Tống Vu Quân khiến cho Tống Hùng Anh chân chờ trong giây lát.
Trước giờ Tống Vu Quân chưa từng dùng thái độ thách thức này khi ông ta muốn động thủ, cũng sẽ nhìn ông ta bằng ánh mắt căm hận chứ không phải thách thức như bây giờ.
Phải chăng thắng oắt con này đang có kế hoạch gì? Đảo mắt suy nghĩ một hồi lâu Tống Hùng Anh quyết định buông tay ra, ánh mắt dè chừng nhìn Tống Vu Quân rồi nói.
“Khôn hồn thì nói cho tao biết mọi chuyện liên quan tới Nghiêm gia, mày với Nghiêm Hạo Nhiên có mối quan hệ gì?