Nghiêm Hạo Nhiên bây giờ như con sói đói ngồi trước mặt Tống Vu Quân, hề nghe tới phụ nữ là hai mắt sáng rực như sao đêm, miệng liên tục hỏi thăm về tình hình người ta.
Nếu như nói rằng tất cả tiểu thư quyền quý ở đây Nghiêm Hạo Nhiên từng hẹn hò thì chắc chắn ai ai cũng sẽ tin răm rắp.
Tống Vu Quân chần chờ trong giây lát, không biết có nên nói cho Nghiêm Hạo Nhiên biết người mà mình yêu thầm lại là một cô gái tâm thường hay thậm chí là người ở của gia đình mình không? Nghiêm Hạo Nhiên thấy Tống Vu Quân vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm ngâm thì lập tức khó chịu.
Anh chàng vội vàng động thủ bằng cách tát cái bốp vào lưng của bạn mình, gương mặt hằm hằm không vui, sau đó lên tiếng càm ràm.
“Bạn bè với nhau mà giấu giếm? Vậy cảm phiền cậu đứng lên, xoay người đi thẳng hướng mười hai giờ ra khỏi nhà của tôi nhé.
Tôi không tiếp những người không coi tôi là bạn”
Vừa nói Nghiêm Hạo Nhiên quay trở về vị trí của mình chuyên tâm chơi game, hoàn toàn không coi sự hiện diện của Tống Vu Quân nặng một kilôgam nào trên cuộc đời này.
Thái độ tiễn khách hiện rõ ràng trên khuôn mặt của anh chàng, trong lòng Nghiêm Hạo Nhiên cũng không thoải mái lắm đâu.
Bạn bè mà không thể tâm sự mọi chuyện với nhau thì chưa được gọi là bạn bè.
Tống Vu Quân thở dài một cái trước hành động ấu trĩ của Nghiêm Hạo Nhiên, được rồi anh nói là được chứ gì.
“Thật ra tôi cũng để ý một người, như mà người đó.
.
”
“Người đó như thế nào? Là ai?”
Nghiêm Hạo Nhiên không chờ được mà hỏi hôn dập, mặc cho Tống Vu Quân có đang lúng túng như thế nào cũng không quan tâm nhiều.
Từ ngày quen biết Tống Vu Quân anh ta chưa từng nghe bạn mình nhắc tên bất kì người phụ nữ nào cả.
Bây giờ thì có rồi, Nghiêm Hạo Nhiên rất muốn biết người đó là ai, có quyền lực