Cô cúi gằm mặt xuống dưới thở hổn hển, toàn thân ướt sũng mồ hôi, trên người xuất hiện vài vết xước đỏ ửng.
“Con khốn! Hôm nay tao không dạy đỗ mày thì không phải là Tống Mỹ Nhân”
“Cô chủ! Cô có thôi đi hay không?”
Cơn tức giận trong lòng Hoàng Sơn bỗng nhiên bùng phát khiến cho Vi Vi và Tống Mỹ Nhân phải giật mình một cái, tiếng hét của anh ta rất to, có thể thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tống Mỹ Nhân khựng người đôi chút, sau đó mới kịp hoàn hồn.
“Mày là ai mà dám ra lệnh cho tao?”
“Đúng đó.
Anh còn không mau im miệng vào.
”
Vi Vi đứng bên cạnh mau chóng phụ họa, cái miệng chanh chua của ả ta liên tục mấp máy công kích Hoàng Sơn rồi mau chóng chạy tới đỡ Tống Mỹ Nhân, ánh mắt sắc lẻm không ngừng liếc xéo Hàn Nhi tội nghiệp.
Nhìn từ góc độ nào cũng không thể không nhận ra bản chất mách lẻo độc ác của Vi Vi.
“Tôi là Hoàng Sơn, là người ở trong ngôi nhà này.
Tôi không hiểu tại sao các người lại vô lý ăn hiếp Hàn Nhi? Cô ta có tội tình gì đâu mà phải chịu đòn roi của mọi người nhiều như vậy?”
“Vô lý? Vô lý chỗ nào? Thân phận con ở nghèo hèn muốn leo lên giường cậu chủ để thành mợ chủ trong cái nhà này mà vô lý hay sao? Chưa kể cái thói hống hách kiêu căng ngạo mạn với mọi người.
Hai tội này ngộp lại phải cạo đầu đánh chết mới hả giận”
Tống Mỹ Nhân không khác gì con đàn bà chua ngoa đanh đá ngoài chợ, một tay đặt lên eo rồi hếch mặt lên trời nói chuyện với Hoàng Sơn, Vi Vi bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu lia lịa phụ họa theo.
“Tôi không biết giữa Hàn Nhi và cậu chủ có tư tình mờ ám gì với nhau hay không.
Nhưng tôi biết chắc rằng cô gái này không hề kiêu ngạo hỗn láo như lời của cô vừa nói”
Giọng nói trầm khàn của Hoàng Sơn pha thêm chút tức giận trong từng câu