“Được rồi Văn Tĩnh, em trở về trước đi !” Tô Minh Tuấn có chút tức giận hét lên với Văn Tĩnh, khuôn mặt tuấn tú giờ đã tối sầm xuống, chứng kiến bộ dạng của Dương Tư Noãn lúc này khiến hắn cảm thấy tim mình nhỏ máu, hắn không nghĩ cô sẽ đau khổ như vậy, dù sao cũng không phải ước nguyện ban đầu của mình. Aiz… Văn Tĩnh chứng kiến Tô Minh Tuấn không nể mặt, lại nhìn qua thái độ của Dương Tư Noãn, biết mình đã đạt được mục đích thì không cần phải dùng dằng nữa, phải biết chừng mực, nếu không có thể sẽ hoàn toàn ngược lại. “Minh Tuấn, em đi trước, đừng quên anh đã hẹn với em, buổi tối chờ anh !” Văn Tĩnh dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn Dương Tư Noãn, trước khi đi cô ta vẫn không quên kích thích thoáng qua Dương Tư Noãn. Nghe được tiếng đóng cửa lại, Dương Tư Noãn liền ngồi phịch trên ghế sô pha, rốt cuộc cũng khóc lên, làm cho Tô Minh Tuấn đứng ở xa nhìn mà tim đau đớn. Anh ta đến gần Dương Tư Noãn, tay xoa lên vai cô như muốn an ủi chút gì đó, nhưng lại không biết an ủi như thế nào. Hắn có thể nói cái gì, chuyện này đều do chính hắn tạo ra không phải sao ? Đây là kết quả hắn muốn không phải sao ? “Anh cũng cút đi” Dương Tư Noãn hung ác dùng sức hất bàn tay của Tô Minh Tuấn ra, lớn tiếng gào thét. Tô Minh Tuấn ngượng ngừng rút tay lại, lặng yên ngồi xuống một bên, ngồi xuống vẫn im lặng không nói… Dương Tư Noãn cũng không biết mình khóc được bao lâu, cuối cùng thì không khóc được nữa, nước mắt đã khô… Dương Tư Noãn hít vào một hơi thật sâu, nếu đã như vậy thì cô cũng không muốn dùng dằng với anh ta nữa, cô cũng không muốn ngồi ở đây nữa, bây giờ cô muốn về nhà, về nhà của cô… Dương Tư Noãn đứng lên đi về phía Tô Minh Tuấn. Tô Minh Tuấn mờ mịt ngẩng đầu, Dương Tư Noãn nhìn người trước mắt mà mình đã từng nhớ thương, khuôn mặt ngày đêm mong nhớ có góc cạnh rõ ràng, đôi mắt không lớn nhưng luôn lóe ra ánh sáng, khi cười trên mặt sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ, vì thế Dương Tư Noãn từng chê cười anh ta giống như một cô gái. Không biết là vì nguyên nhân hút thuốc hay là vì nguyên nhân khác, hôm nay trên gương mặt anh ta cũng có chút thương cảm, nhìn cả người có vẻ chán chường, đã không còn đắc ý phấn chấn như ngày xưa nữa. Dương Tư Noãn thấy nhói trong lòng, qua hôm nay người đàn ông này sẽ không thuộc về mình rồi, tất cả kỷ niệm của hai người sẽ tan thành mây khói. Dương Tư Noãn muốn hận anh ta, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng anh ta thế này thì cô lại có chút đau lòng, phụ nữ chính là cao thượng ở điểm này, một khi đã yêu thì không kiềm chế được. Tô Minh Tuấn nhìn Dương Tư Noãn thì trong lòng lại đau đớn, hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía Dương Tư Noãn rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôm cô càng ngày càng chặt, giống như sợ cô sẽ bỏ đi mất. Dương Tư Noãn không cự tuyệt, đây là cái ôm cuối cùng của hai người rồi, tuy nhiên hận anh ta nhưng tình cảm đối với anh ta vẫn còn như ngày nào hay là đã hết, hận sâu đậm nhưng yêu lại có bao nhiêu sâu đậm. “Tư Noãn, chúng ta vẫn có thể như xưa được không ? Xin em hãy tin tưởng anh, mặc kệ như thế nào, người anh yêu nhất chính là em ! Cho anh thêm một cơ hội nữa được không ?” Tô Minh Tuấn ôm lấy Dương Tư Noãn kích động nói. “Minh Tuấn, xin phép anh cho em được gọi anh như vậy, có một số việc xảy ra thì không thể quay đầu lại được nữa. Tình yêu không phải là thứ gì đo để chia sẻ cùng người khác. Em chỉ hy vọng anh yêu duy nhất mình em,