Lúc Dương Tư Noãn kéo hành lý đi vào nhà, ba mẹ cô đang ngồi trên salon xem ti vi. Hai người nhìn thấy Dương Tu Noãn về nhà đều lắp bắp kinh hãi, con gái nói kỳ nghỉ đông này đến thăm Tô Minh Tuấn, tại sao mới đi hôm qua mà hôm nay đã về rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng của con gái rất tiều tụy, làm cho lòng của ông bà lại ‘lộp bộp’ một chút. Ba của Dương Tư Noãn là Dương Duyên Niên cùng mẹ là Tư Ngọc Phân đều là sinh viên năm 1970, sau khi tốt nghiệp thì đến đơn vị quốc doanh làm việc, nhưng về sau do cải cách nên đơn vị đóng cửa, vì thế hai người đều nghỉ việc. Vì mưu sinh cho cuộc sống, ba mẹ cô phải thoát khỏi lốt rụt rè của phần tử tri thức, mở một siêu thị nhỏ bên một cư xá, tuy nhiên siêu thị có diện tích không lớn, nhưng là ba mẹ cô kinh doanh buôn bán giữ chữ tín, nên kinh doanh càng lúc càng tốt, bây giờ đã phát triển thành một siêu thị trung bình. Tuy nhiên trong nhà không tính là có mác đại phú nhưng cũng là cơm áo không lo. Khó khăn nhất là lúc thiếu tiền, nhưng vợ chồng đồng lòng, con gái nghe lời nên người trong nhà luôn vui vẻ hòa thuận. “Noãn Noãn, tại sao con đã về rồi ?” Mẹ cô đứng dậy khỏi ghế salon đi đến bên cạnh Dương Tư Noãn, ba cô ngồi trên salon cũng dùng ánh mắt quan tâm nhìn Dương Tư Noãn. “Mẹ” Dương Tư Noãn nhẹ nhàng gọi lên một tiếng. Trông thấy ba mẹ thì giọng nói của cô lại nghẹn ngào “Mẹ, con và anh ta đã chia tay” Nước mắt lại nhẹ nhàng chảy xuống. Ba mẹ cô cả kinh liếc nhìn nhau, nghĩ thầm ngày hôm qua Tư Noãn nói đến gặp Minh Tuấn, hôm nay Tư Noãn trở về nói đã chia tay rồi. Chuyện này khó có thể tin được ? “Noãn Noãn, đừng khóc, nói cho ba mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì ?” Dương mẹ thương con lấy tay vuốt tóc con gái, Dương Tư Noãn vừa khóc là ba mẹ cô đã sợ hãi. “Mẹ, anh ta thay lòng, yêu người khác” Dương Tư Noãn đau lòng nói. Dương mẹ cùng Dương Tư Noãn ngồi xuống trên ghế salon, Dương Tư Noãn kể lại sơ sơ chuyện xảy ra hai ngày qua cho ba mẹ cô nghe. Dương ba ở một bên âm trầm không nói chuyện, chờ Tư Noãn nói xong thì đột nhiên vỗ bàn trà “Tên khốn kiếp này, ức hiếp người quá đáng” Trong nhà ông không phải giàu sang phú quý gì nhưng con gái luôn là tâm can bảo bối của hai người, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bình thường ông cũng không nỡ mở miệng mắng một tiếng, hôm nay tên khốn kiếp kia lại cho con bé nhận một tổn thương lớn như vậy, thật là tức chết ! Dương mẹ liếc nhìn Dương ba nháy mắt, lắc đầu, ý nói Dương ba không cần phải quá kích động. “Noãn Noãn, mẹ biết trong lòng con khó chịu” Dương mẹ kéo Tư Noãn vào lòng. “Mẹ, lòng con đau quá thật sự rất đau” “Mẹ biết” Lòng Dương mẹ cũng đau nhức như Dương Tư Noãn, bà chạm nhẹ vào đầu con gái, yêu thương nói “Muốn khóc thì con cứ khóc đi, như vậy sẽ dễ chịu được một chút” “Mẹ…” Dương Tư Noãn ở trong ngực mẹ khóc lớn lên… Cô tựa trong ngực mẹ khóc đến mệt mỏi, dần dần buông lỏng, cảm giác ngực mẹ thật ấm áp, thật là ấm áp, cô chậm rãi ngủ thiếp đi. Hai ngày nay xảy ra biết bao chuyện làm cho thể xác lẫn tinh thần cô vô cùng mệt mỏi, bây giờ cô muốn ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không thể nghĩ đến… Ông bà Dương nhìn Dương Tư Noãn đang ngủ, hai người hợp sức lại đưa cô đến giường ngủ. Nhìn con gái ngủ mà vẫn nhíu lông mày, khóe mắt còn có nước mắt chưa lau đi, khuôn mặt tiều tụy, khiến lòng hai người rối rắm, con gái hai người kiên cường rất nhiều, rất ít nhìn thấy con bé khóc, lần này thật sự là lòng quá đau đớn rồi. Dương ba thật sự