Sáng sớm hôm sau, Dương ba làm thủ tục xuất viện cho Dương Tư Noãn, người một nhà vô cùng vui vẻ về nhà. “Mẹ, con muốn ăn thịt om do mẹ nấu, còn có sườn xào chua ngọt, tim xào nữa, thật nhiều thật nhiều. Mấy ngày nay trong bụng con không có gì cả, con đói muốn chết” Khi về nhà, Dương Tư Noãn liền làm nũng với mẹ. Bệnh của Dương Tư Noãn là tâm bệnh, cơ thể không có gì đáng lo, cho nên khi tỉnh lại nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục lại như thường. “Được được, mẹ đi nấu cho con ăn, coi chừng ăn xong biến thành một con cá to luôn nha” Dương mẹ cưng chiều nhìn con gái, trong mắt toát lên niềm vui, hy vọng Noãn Noãn có thể thoát khỏi bóng ma này mà bước tới. “Con mặc kệ, con ăn no đã mới có sức mà giảm béo chứ” Dương Tư Noãn vui vẻ nói. “Ha ha” Dương ba đứng một bên nghe xong lời này cũng bị chọc cười. “Mẹ, con tới giúp mẹ, thuận tiện học một ít tay nghề được không mẹ ?” Dương Tư Noãn nhảy vào phòng bếp. “Noãn Noãn, con cứ đi nghỉ ngơi đi” “Mẹ, không cần đâu, con khỏe lắm rồi, mẹ xem giờ con ra một đòn là đánh chết một con hổ ấy chứ, nhưng mà…là con hổ nhỏ thôi đó” Dương Tư Noãn nghịch ngợm nói, hai mẹ con cùng cười ha hả. Dương ba ở trong phòng khách nhìn xuống phòng bếp thấy hai mẹ con đang cười vui vẻ , khiến ông cũng vui vẻ mà cười theo. Đây mới gọi là hạnh phúc ấm áp của một gia đình, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng. “Ba mẹ, con đi ra ngoài một chút, con sẽ quay lại liền” Ăn cơm xong, giúp mẹ dọn dẹp xong xuôi, Dương Tư Noãn đột nhiên muốn đi ra ngoài. “Vừa mới ăn cơm xong, ở nhà nghỉ ngơi đi đã, dù sao thân thể con cũng vừa mới khỏe lại” Dù sao trong lòng Dương mẹ vẫn có chút lo lắng. “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con cam đoan với mẹ con sẽ nguyên vẹn về nhà” Dương Tư Noãn biết rõ suy nghĩ của mẹ mình. “Vậy con về sớm một chút” Dương mẹ biết không lay chuyển được Dương Tư Noãn nên đồng ý nói. “Con đã biết, ba mẹ sayonara” Dương Tư Noãn cười nhỏ đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa Dương Tư Noãn đã đi thẳng đến một chỗ. “Đến lại từ đầu” Dương Tư Noãn nhìn biển hiệu của tiệm cắt tóc mà miệng méo xệch “Đến lại từ đầu là có ý gì đây ?” Sau đó cô đi vào, nói ra ý nghĩ của mình cho thợ cắt tóc nghe. “Cô gái, cô xinh đẹp như vậy mà cắt tóc đi thật là quá tiếc” Thợ cắt tóc nghe Dương Tư Noãn nói muốn cắt mái tóc dài đi thì thấy tiếc nói. “Anh cứ cắt đi, cắt một mái tóc ngắn thật nhẹ nhàng khoan khoái cho tôi” Dương Tư Noãn nhìn như nhẹ nhàng nói. “Aiz, thật đáng tiếc” Thợ cắt tóc nhẹ nhàng lắc đầu nói. Thật ra Dương Tư Noãn làm sao lại chịu bỏ đi một mái tóc dài đẹp như vậy ! Mái tóc này đã dài đến eo rồi, hơn nữa tóc rất có sức sống, giống như một tấm satanh mỏng, đi đến đâu cũng thành trung tâm chú ý của mọi người. Nhớ ngày đó Dương Tư Noãn vẫn còn để tóc ngắn, bởi vì khi còn bé ba mẹ công tác bận rộn không có thời gian nên để tóc ngắn cho tiện. Sau này khi trưởng thành vẫn quen để tóc ngắn cho đến khi gặp được Tô Minh Tuấn, anh ta nói anh ta rất yêu con gái để tóc dài, hy vọng Dương Tư Noãn vì hắn mà để tóc dài. Trước không để tóc dài, Dương Tư Noãn vì người mình yêu mà nuôi một đầu tóc đen dài óng ả. Vì anh ta mà giữ, vì anh ta mà cắt bỏ. Có thể nói sợi tơ phiền não dài ba nghìn sợi. Quấn lại sinh ra một khe hở, cũng là cho trong lòng một lối thoát. Chỉ là ba nghìn phiền não có thể cắt bỏ đi sao ? Dương Tư Noãn nghĩ : Nhất định có thể cắt bỏ được ! “Cô gái, tôi cắt đây, cô muốn lấy tóc về không ?” Thợ cắt