Hai người lăn lộn trên giường, một người thì rên rỉ triền miên, một người thì ra sức dày vò.
Dạ Hàn mút và thấm ướt cả da thịt trắng nõn này, làm Miên Châu run đến giật nảy mình không thể thở nổi.
Khắp thân thể đều được anh đánh dấu chủ quyền, tay anh theo đường cong lần mò vào quần lót.
Đợi đã chã nhẽ anh ấy định...
Các ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng xoa nắn nơi tư mật. Cái cảm giác này thật không thể miêu tả nổi.
Miên Châu thở dốc, hai tay bấu chặt lấy lưng Dạ Hàn, kêu lên vài âm thanh rên rỉ. Anh càng thắt chặt cô càng chìm đắm không cách nào thoát ra được.
Mới cọ xát một chút mà Miên Châu dường như đã tê dại không ngừng đưa ra biểu cảm ngọt ngào, ngọn lửa dục vọng của Dạ Hàn như bị cái gì đó làm cho thôi thúc đốt cháy hừng hực trong lòng.
Tư Dạ Hàn ghé sát vào vành tai cô, nói khẽ đến nhột cả sóng lưng.
“Có được không?”
Hả? Co..ó..ó được không? Anh ấy đột nhiên lại hỏi cái này...mình nên trả lời thế nào?
Miên Châu còn chưa trả lời, anh đã liếm sạch vành tai cô, càng liếm càng thêm lạc lối.
Anh tách hai chân cô ra, để thứ đó chạm vào nơi tư mật của cô, không ngừng thúc lên thúc xuống làm ướt đẫm.
Tàn phá Miên Châu một cách đau đớn...cô hơi run người lại vừa rất lo sợ. Ghì thật chặt thân thể anh than đau.
“Đau quá, Hàn!”
Dạ Hàn mãnh liệt chiếm lấy môi cô, hôn đến mức bản thân không thể chịu được, rồi liên tiếp những lần đau đớn khác.
Miên Châu chỉ có thể rẻn rỉ mặc sức anh dày vò, cô siết chặt lấy da thịt anh nước mắt tràn ra không ngừng.
Dạ Hàn như được giải phòng toàn bộ ra sức đâm sâu vào trong hết lần này đến lần khác.
Mồ hôi của anh thấm đẫm trên trán, thở hộc hệch nhưng vẫn tiếp tục làm...khiến cho bản thân cô rã rời.
Lục phũ ngũ tạng cũng phải gào hét, Miên Châu không thể chịu nổi được nữa cố gắng trườn người trốn thoát.
“Dừng lại đi,