Đại không còn thấy sợ hay ám ảnh về hình ảnh của Thanh nữa, anh cố gắng ghi nhớ tất cả những gì Thanh nói với mong muốn sớm làm rõ cái chết của Thanh và đưa thân xác của cô về với gia đình. Thanh lại tìm đến Đại trong giấc mộng mị, cô hiện ra mờ ảo như lẩn khuất trong màn sương trắng.Thần thái của cô sau mỗi lần về báo mộng cho Đại lại xấu đi nghiêm trọng, nhìn thấy Thanh như thế Đại cất tiếng hỏi cô, dĩ nhiên chỉ là trong tiềm thức, bởi thân thể của Đại lúc này cứng đơ như thể có ai đó đang giữ chặt lấy chân, tay của anh khiến anh không tài nào cử động được:- Anh nhìn sắc mặt em không tốt. Nói đến đây anh ngước nhìn Thanh đôi môi khô, nhợt nhạt, quanh vầng mắt hiện lên những vết thâm cuồng, xám xịt, toàn thân trắng bệch, vết hằn trên cổ ngày càng rõ và rỉ máu nhiều hơn.Thanh khẽ tiến sát lại gần chỗ Đại hơn một chút mỗi lần như thế thân thể cô co dúm lại, đau đớn quằn quại. Hơi lạnh lan tỏa phủ lấy cơ thể của Đại.- Mỗi lần tiếp xúc với dương khí của anh, khiến cho âm khí của em ngày càng nặng nề, cũng không bao lâu nữa em cũng sẽ chẳng thể gặp được anh nữa.- Rồi sao anh có thể giúp em?Nghe Đại nói vậy, nước mắt cô rưng rưng. Anh đi theo em..Hồn phách của Đại thoát ra khỏi thân xác để bước theo Thanh. Anh băng qua cánh đồng trống trải, đến một khu đất bỏ hoang. Nơi đây lau, sậy và cỏ dại mọc tốt um tùm bao trùm quá đầu người. Trước mắt anh là cảnh ngôi nhà xây dang dở lẩn khuất trong đám lau, sậy rêu phong phủ kín khiến nó cảng trở lên hoang tàn, một cảnh tượng khiến người nhìn cảm thấy hãi hùng.Thanh bỗng hét lên một tiếng ghê sợ rồi biến mất vào hư không. Đại thấy vậy liền giật mình lùi lại phía sau vài bước và cất tiếng gọi gấp gáp:- Thanh, Thanh ơi..Đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là những tiếng dế kêu, tiếng ếch nhái, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu lên éc éc trong đêm.Đại có phần sợ hãi, người anh bắt đầu vã mồ hôi như tắm mặc dù xung quanh cảm giác khá lạnh lẽo. Trong đầu anh nảy sinh những suy đoán về cái chết của Thanh. Có lẽ nào nơi này là nơi Thanh bị sát hại, nghĩ đến đây dường như mọi sự sợ hãi đều tan biến, anh lấy hết can đảm luồn lách qua đám lau, sậy và cỏ dại tiến gần đến ngôi nhà bỏ hoang. Lũ mèo trú ngụ nơi đây thấy có tiếng động gào rú lên mấy tiếng nghe rùng rợn rồi biến mất trong màn sương mờ ảo.Bỗng từ phía xa dội lại tiếng xe máy và tiếng người la