Ngôn Tử Kỳ nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng nhét hai ngón tay vào tiểu huyệt còn đang mấp máy của Kiều Hiểu Tinh: “Cái miệng nhỏ này đã bị tôi chơi không khép lại được, đợi cậu ta về nước không phải đã rộng hoác ra rồi à? Chưa kể đến việc nhu cầu của em cao như thế, cậu ta không có ở đây, tự an ủi sao có thể thoả mãn em?”
Móng tay của Ngôn Tử Kỳ tuy đã cắt ngắn nhưng do động tác mạnh bạo nên không cẩn thận sượt qua vách tường thịt non, Kiều Hiểu Tinh đau đến rùng mình.
“Shhh, anh định giết tôi à?”
“Thật xin lỗi.” Ngôn Tử Kỳ cũng ý thức được động tác của mình hơi quá đáng, ngón tay ra vào nhẹ nhàng hơn hẳn.
Kiều Hiểu Tinh tiếp tục phân bua: “Anh muốn ngủ với tôi, tôi cũng thế, chúng ta có thể làm bạn giường.
Đâu cần thiết phải chia tay Tô Minh Viễn, cũng đâu cần làm tình nhân.”
Ngôn Tử Kỳ nắm chặt cằm cô nâng lên, khuôn mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Ý em là em vừa muốn có bạn trai vừa muốn có bạn giường? Giới trẻ các em bây giờ cởi mở như vậy à?”
“Đúng vậy nha, một người chị em của tôi chỉ có một người bạn trai nhưng lại có đến năm người bạn giường cơ đấy.
Anh thấy siêu không?”
Ngôn Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, không thèm làm dạo đầu trực tiếp thúc thật mạnh.
Đột ngột bị dị vật chen vào khiến cho da đầu Kiều Hiểu Tinh tê dại, cơ thể cong lại vì đau đơn, ngón tay bấu chặt xuống drap giường, miệng há to hít vào vài hơi khí lạnh.
Bên dưới của cô còn chưa đủ ướt nên chỉ có khó chịu và hoảng sợ chứ không hề sung sướng.
Kiều Hiểu Tinh cố gắng nhích ra, muốn tránh xa tên đàn ông độc ác kia một chút, rất nhanh đã bị Ngôn Tử Kỳ túm lại, anh đè cô úp sấp xuống, mở rộng hai chân cô sang hai bên, ấn tay cô chống xuống giường, còn mình thì giữ cánh mông vểnh cao của cô.
Bàn tay to lớn siết chặt vòng eo nhỏ, tay còn lại tách cánh mông sang một bên, hung hăng đâm vào từ phía sau.
Lần này anh đâm vừa nhanh vừa hung bạo như muốn lấy mạng cô, không hề có một chút thương tiếc nào cả.
Kiều Hiểu Tinh rút cục cũng nhận ra Ngôn Tử Kỳ đang thực sự tức giận, anh không hề nghĩ đến cảm nhận của cô mà chỉ đâm đầu vào phát tiết, cô không nhịn được phải nức nở van xin anh.
“Ngôn Tử Kỳ, đau quá… Anh nhẹ chút… hu hu…”
Ngôn Tử Kỳ phát hiện ra cô gái này chỉ khi làm chuyện ân ái mới chịu mở miệng cầu xin anh, còn đâu những lúc bình thường miệng lưỡi đáo để của cô chỉ biết bô bô khiêu khích chọc tức anh hết lần này đến lần khác, trong lòng càng thêm giận, cố tình bỏ ngoài tai những lời van xin của cô, thẳng lưng điên cuồng nhấp, mỗi một lần tiến vào đều sâu đến tận tử cung.
Kiều Hiểu Tinh cắn gối, khóc không thành tiếng.
Đúng là cô tự tạo nghiệp mà!
Bên trong tiểu huyệt bắt đầu tiết ra dâm dịch, cảm giác khô khốc dưới hạ thân dần dần biến mất, khoái cảm xuất hiện át đi đau nhức, tiếng cầu xin nháy mắt đã biến thành tiếng rên rỉ.
Khoé mắt Kiều Hiểu Tinh hơi ướt, biểu tình trên khuôn mặt ửng hồng hiện giờ là vui sướng đan xen với khổ sở.
Thắt lưng của Ngôn Tử Kỳ va chạm mãnh liệt, hai viên ngọc nặng trĩu đánh mạnh vào khe huyệt như muốn chen vào trong, phát ra âm thanh bạch bạch vô cùng ái muội.
Hai bầu ngực tròn trịa phía trước của cô đung đưa dữ dội điên cuồng, cơ thể nhỏ nhắn nảy lên theo từng cú thúc.
Ngôn Tử Kỳ áp bụng xuống lưng cô, vươn một bàn tay túm mái tóc đen nhánh tán loạn của cô giật nhẹ ra phía sau, ghé sát tai cô thì thầm: “Không đồng ý đúng không? Thế thì tôi làm cho đến lúc đồng ý mới thôi.”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Kiều Hiểu Tinh chỉ cảm thấy chân tay và thắt lưng của mình vừa đau nhừ vừa mỏi rã rời, chỉ có thể nằm rạp xuống giường, mặt áp vào gối đón nhận những cú va chạm phía sau lưng.
Ngôn Tử Kỳ lại lớn tiếng hỏi: “Có đồng ý không?” Lời còn chưa nói xong đã dùng sức đâm thật mạnh làm Kiều Hiểu Tinh phải nức nở xin tha: “Nghỉ một chút được không? Tôi mệt quá.”
“Muốn nghỉ à?”
Cảm giác được người đàn ông rút ra, Kiều Hiểu Tinh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị đâm vào lần nữa.
“Em nghĩ gì thế? Sao tôi có thể dễ dàng tha cho em như vậy được.
Tôi phải chơi em rộng ra mới thôi, để xem bạn trai em có chấp nhận em nữa hay không.” Anh vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, bàn tay to lớn chụp lấy ngực của cô hung hăng xoa bóp.
Theo từng động tác va chạm kịch liệt từ phía sau, Kiều Hiểu Tinh càng lúc càng bị đẩy về phía trước, cuối cùng đến drap giường cũng không nắm được, đành phải quờ quạng chống tay lên để không bị va đầu vào thành giường.
Cô oằn mình đón nhận sự trừng phạt cường bạo của Ngôn Tử Kỳ, nước mắt lưng tròng oán giận mắng: “Anh không phải là người, anh là đồ cầm thú.”
Ngôn Tử Kỳ cao ngạo nói: “Nếu tôi là thú thì em với tôi đang thực hiện hành vi thú gian, vậy mà em vẫn rất hưởng thụ, hoá ra khẩu vị của em thật nặng.”
Nói xong anh duỗi tay xuống sờ soạng nơi kết hợp của hai người, sau đó giơ ngón tay ướt đẫm đến trước mặt cô: “Nói xem, đây là cái gì? Không phải nước sướng của em khi bị thú gian thì là cái gì?”
Kiều Hiểu Tinh mặt tuy dày nhưng khi nghe thấy những lời thô tục biến thái như thế cũng không chịu được mà xấu hổ, úp mặt xuống gối từ chối trả lời.
Ngôn Tử Kỳ dùng sức véo mông cô rồi vỗ mạnh mấy cái, động tác đâm chọc càng thô lỗ hơn nữa.
Lí trí của anh bị cơn giận che mờ, hiện giờ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng bản thân, gần như đang cưỡng bức cô vậy.
Chính anh cũng cảm thấy sợ hành vi điên cuồng của mình, bởi vì trước đây anh chưa bao giờ ham mê chuyện chăn gối nhiều như hiện tại.
Sợ, nhưng không dừng lại được.
Thân thể Kiều Hiểu Tinh co rút kịch liệt, khác với những lần cao trào trước, lần này cô mệt lả cả đi, nước trong người như bị người ta lắp công tắc để tháo sạch.
Thân thể mềm nhũn nằm xụi lơ trên giường như một mỹ nhân ngư bị lấy mất đuôi cá rồi ném lên cạn.
Nơi kết hợp của hai người trào ra đầy dâm dịch, bị đám lông cọ xát tạo thành một lớp bọt trắng li ti, văng tung toé xuống drap giường, Ngôn Tử Kỳ nhìn màn dâm mị này mà đỏ hết cả mắt, cắn răng liên tục thô bạo đâm vào.
Tinh dịch nồng đậm không ngừng bắn sâu vào bên trong, nhiều đến mức khiến Kiều Hiểu Tinh cứng đờ hai chân, môi đỏ mím chặt lại, cố gắng để bản thân không phát ra những tiếng khóc thút thít tức tưởi.
Cả người anh đè lên lưng cô, mặt chôn xuống cần cổ thon dài của cô, Kiều Hiểu Tinh chưa kịp lên tiếng đuổi người đã thấy anh hổn hển nói: “Nếu không đồng ý thì làm tiếp.”
“Đồng ý, tôi đồng ý.
Nhưng tôi chỉ đồng ý làm bạn giường thôi, không muốn làm tình nhân đâu.”
“Thế còn A Viễn?”
“Tôi sẽ xem xét chia tay anh ta.”
“Càng sớm càng tốt cho tôi!”
Kiều Hiểu Tinh chọn cho bản thân một con đường riêng, chính là đi thận không đi tâm, như thế sẽ không bị nhốt vào nhà tù cảm xúc của chính mình.
Mối quan hệ bạn giường giải quyết được dục vọng của cả hai, không sợ bị bỏ