Chương 11: Ngủ
Chu Sơn nhìn hạ nhân phủ công chúa đem hộp đồ ăn buông xuống, có chút hâm mộ thò qua: “Tướng quân, công chúa cũng thật săn sóc ngài, ngày ngày đều kêu làm người đưa đồ ăn lại đây cho ngài, nêu ngài cùng công chúa hòa hảo trở lại, cũng không cần ra oai như vậy đi?”
Cố Diêm nhìn hộp đồ ăn, tính ngày, rốt cuộc nhẹ nhàng một ít.
Nay đã là ngày cuối cùng.
Ngày mai là có thể nhìn thấy công chúa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm tâm tình tốt lên không ít, hắn nhìn ánh mắt trời đang dần dần mất đi mà suy nghĩ.
“Cố tướng quân? Lại tới xem trang sức tặng cho công chúa a? Thật đúng lúc, chúng ta nơi này vừa mới nhập hàng, có vài món trang sức rất đẹp, có một bộ trang sức trân châu phỉ thúy, còn có một chi vàng phượng thao cùng cửu tiên rất tinh xảo, còn có ——”
Cố Diêm ngắt lời hắn, nói: “Ta là tới lấy cặp trâm đã đặt từ nửa tháng trước.”
Tiểu nhị không biết, chỉ phải đem hắn dẫn tới một bên: “Làm phiền ngài trước chờ một lát, tiểu nhân đi hỏi một câu.”
Hắn đi rồi, chỉ còn mấy tiểu nhị nhìn có vẻ mới đến, Cố Diêm đi đến trước quầy: “Ta vừa mới nghe hắn nói còn có một chi vàng phượng thoa?”
Tiểu nhị khom lưng đáp: “Đúng vậy, ngài muốn xem?”
Cố Diêm gật đầu, tiểu nhị liền cũng đến mặt sau đi lấy phượng thao cùng cửu tiên.
Hắn đang chờ, bên ngoài lại tiến vào một người.
Làmột công tử mang dáng vẻ tao nhã.
Cố Diêm thần sắc lạnh nhạt, nhàn nhạt nói: “Ôn đại nhân.”
Ôn đại nhân rõ rang đang đỡ trước bụng phu nhân, nghe vậy nhìn qua: “Không nghĩ tới Cố tướng quân cũng xuất hiện ở Trân Bảo Các, thật là trùng hợp.”
Cố Diêm nhìn nhìn phu nhân hắn, Ôn phu nhân cũng không nghĩ tới hắn chính là người gián tiếp thúc đẩy nhân duyên của nàng cùng phu quân, Cố tướng quân. nghe được Ôn Kỳ Ngôn nói như vậy, nàng tìm ghế dựa ngồi xuống, cùng Ôn Kỳ Ngôn kề tai nói nhỏ: “Cố tướng quân thường xuyên tới đây, ta không thường xuyên dạo quán này, nhưng cũng gặp qua vài lần.”
Mỗi lần đều là một người mặt lạnh đứng ở trước quầy chọn tới chọn lui, cũng không ai nói với hắn câu nào.
Ôn Kỳ Ngôn khó có thể tưởng tượng một nam nhân bình thường khi lên triều đối với hắn hờ hững, là một tướng quân lạnh ngạnh ai ngờ hắn sẽ thường xuyên đến đóng họ cho cửa hàng trang sức chứ.
“Cố tướng quân, đây là trâm vàng ngài đặt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cố tướng quân, đây là kim phượng thoa và cửu thiên ngài muốn xem.”
Hai tiểu nhị cùng lên tiếng, Cố Diêm xoay người cầm lấy cây trâm nhìn nhìn, ngón cái ở trên cằm vuốt ve vài cái, lại nhẹ nhàng thả trở về.
Hắn lại nhìn phượng thoa trạm trổ tinh tế, sống động như thật, quả thật rất tinh xảo như lời tiểu nhị vừ nói, nói thẳng: “Đều gói lại hết đi.”
Ôn phu nhân có chút tò mò: “Cố tướng quân chỉ tự mình nhìn một chút liền mua luôn sao, hắn không sợ Khang Dương công chúa không thích? Kim thoa kia có chút lóa mắt nha, ngược lại trâm ngọc nhìn lại quá lịch sự tao nhã.”
Kim thao thoạt nhìn giống nhà giàu mới nổi, còn trâm ngọc Cố tướng quân hắn không sợ Khang Dương công chúa nhìn xong lại muốn ‘cấm dục’ theo cái trâm đó hay sao a.
Giống phu quân nàng đưa cho nàng ít đồ vật nhỏ, ngẫu nhiên sẽ có mấy cái không hợp ý nàng.
Ôn Kỳ Ngôn cũng không hiểu rõ vấn đề này lắm, vuốt vuốt tóc mai nàng, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là công chúa kêu tướng quân đi mua chăng?”
Cố Diêm cầm hai cái tráp, đi qua chỗ Ôn Kỳ Ngôn, thanh âm lãnh đạm: “Cố mỗ cùng công chúa tâm linh tương thông, ta nhìn trúng, công chúa tự nhiên cũng sẽ thích.”
Ôn phu nhân mờ mịt: “Chúng ta nói chuyện…nói rất nhỏ mà?”
Ôn Kỳ Ngôn buồn cười: “Cố tướng quân hàng năm tập võ, tự nhiên tai thính mắt tinh.”
Ôn phu nhân nghĩ Cố Diêm lúc đi nói câu kia, trong lòng có chút khẩn trương: “Hắn sẽ không tức giận đi?”
Ôn Kỳ Ngôn cười lợi hại hơn: “Sẽ không, hắn chỉ là ghen ghét vi phu thôi.”
Ôn phu nhân tạm không biết đầu óc mình nay quên ở đâu rồi: “Hắn ghen ghét chàng cái gì?”
Ôn Kỳ Ngôn nhìn bụng nàng, hôn nhẹ trên đỉnh đầu: “Phu nhân cảm thấy hắn nên ghen ghét ở đâu?”
Nàng cảm thấy? Nàng cảm thấy cái gì a? Cái gì mới được? Phu quân hắn nhìn bụng nàng? Chả lẽ Cố tướng quân muốn mang thai? Nhưng đàn ông sao mang thai được a? @@???
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Cố Diêm xuống ngựa, nhìn hạ nhân đem ngựa dắt đi, ôm hai cái tráp hỏi người gác cổng: “Công chúa đang ở trong phủ?”
Người gác cổng gật đầu: “Công chúa hôm nay không có đi ra ngoài.”
Cố Diêm yên tâm, về tiền viện rửa mặt chải đầu một phen, cố nán lại trước gương còn muốn xoay vài vòng để xem bản thân như thế nào mới cầm tráp đi Ngọc Viên.
Yến Hạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn Bình Bình chỉ huy nhóm tiểu nha hoàn đem màn trúc dỡ xuống tới, giwo tay lên lật qua lật lại xem móng tay mình, nhàm chán nói: “Bình Bình, ngươi nói nêm dùng cái nào? Ta thấy cái nào cũng giống cái nào a.”
Bình Bình nói: “Cái cũ dùng đã lâu rồi, không bằng dùng cái bằng gấm thêu khói kia đi, cái đấy dày dặn, chắn gió rất tốt.”
Yến Hạ Nguyệt rất là tán đồng, mây khói cẩm phần lớn là dùng vào mùa đông, vào đông vạn hoa yên tĩnh, dùng cái đó nhìn vào có chút tình đẹp ý vui, cũng không mang cảm giác lạnh lẽo.
Nàng xưa nay không thích hoa lệ, bởi vậy mây khói cẩm cũng vẫn luôn để ở trong kho, cũng không kêu người lấy làm xiêm y làm xiêm y.
Yến Hạ Nguyệt chính nhìn nhóm tiểu nha hoàn đem màn trúc ôm ra ngoài, nhìn theo một lúc liền nhìn đến Cố Diêm đứng ở trước cửa.
Khuôn mặt nàng nhuộm thêm một ý cười: “Phò mã tới có chuyện gì?”
Cố Diêm bước vào cửa, đem tráp để ở trên bàn: “Cố Diêm đi ngang qua Trân Bảo Các, thấy phương thoa thủ công rất tốt, liền mua.”
Hắn nhìn Bình Bình mở tráp ra, lại nói: “Lễ vật đã đưa đến, Cố Diêm liền đi về trước.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn đôi ngọc trâm ở phía dưới, thu lại chút ý cười: “Phò mã có việc gì quan trọng vậy sao đến bữa tối cũng không muốn ăn cùng ta?”
Cố Diêm mặt giãn ra, Yến Hạ Nguyệt vào nội thất, hắn cũng đi theo đi vào.
Yến Hạ Nguyệt muốn kêu Bình Bình, quay người lại liền nhìn thấy Cố Diêm ở phía sau nàng, nàng đem đồ vật trong tay giấu ở sau người: “Ngươi làm sao mà vào được?”
Cố Diêm nhìn kia một đống vải dệt kia, có chút chờ mong: “Đây là tặng cho ta sao?”
Yến Hạ Nguyệt nghe hắn hỏi ra, cũng cảm thấy bây giờ không đưa ra chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, không thú vị, cầm đưa cho hắn: “Hoàng huynh thưởng, ta nhìn không thích lắm, để không cũng phí, liền làm cho ngươi bộ xiêm y.”
Cố Diêm ngón tay ở trên mặt vải nhẹ nhàng vốt ve, hỏi: “Nàng có cần ta mặc thử không, xem kích cỡ như thế nào?”
Yến Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi thử xem đi.”
Cố Diêm liền bắt đầu cởi áo ngoài, Yến Hạ Nguyệt muốn kêu hắn đi phòng khác thay đồ, lại cảm thấy chỉ là thử cái áo, không cần phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng là phu thê.
Yến Hạ Nguyệt ngồi, đưa lưng về phía Cố Diêm, nghe phía sau sột soạt sột soạt thanh âm quần áo cọ xát, bất giác liền có chút thẹn thùng.
Nghĩ đến lần trước bọn họ ở chỗ này cởi áo tháo thắt lưng, ước chừng đã là hai năm trước.
Nàng nghe thanh âm dừng lại, xoay người, Cố Diêm vuốt vuốt đầu vai.
Yến Hạ Nguyệt cũng nhìn ra kích cỡ không phù hợp lắm: “Bả vai hẹp?”
Cố Diêm gật đầu: “Khuỷu tay cũng có chút hẹp, eo lại hơi rộng.”
Kích cỡ mà Yến Hạ Nguyệt có cũng đã là của rất lâu rồi, tuy rằng lúc làm nàng đã đoán được sẽ không vừa cho lắm, không nghĩ tới sẽ không vừa nhiều chỗ như vậy.
“Ngươi cởi ra đi, đợi chút người làm lấy xuống sửa lại.”
Bình Bình ở bên ngoài, nói to như sợ công chúa cùng phò mã nhà nàng làm chuyện gì mà khó có thể nghe người bên ngoài nói vậy: “Công chúa, tới giờ ăn.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn Cố Diêm không muốn cởi xiêm ý ra, có chút cạn ngôn: “Ngươi cởi ra đi, chờ lát nữa ăn cơm xong kêu người tới đo kích cỡ lại, phải sửa lại không thể để ngươi mặc như thế này được.”
Nàng nói nhứng lời này không phải tự nhiên mà nói, năm đó lúc tình cảm bọn họ cũng không tệ