Chương 12: Yến Tuyết Thanh
Yến Hạ Nguyệt ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, nàng cảm giác được phía dưới cổ là xúc cảm mềm mại, như là da người.
Nàng mở mắt ra, ánh trăng mềm mại xuyên thấu qua màn, khuôn mặt Cố Diêm gần trong gang tấc làm nàng theo bản năng ngừng thở.
Yến Hạ Nguyệt lúc này mới biết rõ mình đang trong tình huống nào.
Nàng gối cánh tay Cố Diêm, tay khác đang ôm eo nàng, chân hai người đan xen. Quá thân mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt nhẹ nhàng đem Cố Diêm tay bỏ ra, không nghĩ tới hắn liền tỉnh.
Hắn thanh âm còn mang theo chút ngái ngủ khàn khàn, buồn ngủ rõ ràng: “Công chúa làm sao vậy?”
Yến Hạ Nguyệt dừng lại, Cố Diêm thanh tỉnh chút: “Công chúa muốn làm cái gì?”
Nàng ngồi dậy, có chút xấu hổ: “Ta…… Là có chút khát……”
Cố Diêm đem cánh tay thu về, đứng dậy đem màn vén lên, đeo giày đổ chén nước mang lại đây.
Yến Hạ Nguyệt cọ cọ bàn chận lại với nhau, tiếp nhận chén trà, nhấp hai ngụm.
Cố Diêm ngồi ở mép giường, nhìn cái miệng nhỏ của Yến Hạ Nguyệt uống nước. Ít nước đọng trên môi làm nó trong bóng mượt lại giống như cực kỳ thơm ngon, dưới ánh trẵng nhè nhẹ lại óng lên vẻ kiều mị ấy. Nhìn một lúc trong lòng cảm xúc tràn lan muốn bừng lên.
Trong phòng là không có đèn, Yến Hạ Nguyệt cách hắn hơi xa, liền không thấy rõ hắn, nàng sờ soạng trong chốc lát, không có tìm được tay hắn, bưng chén trà có chút ủy khuất: “Đèn là ngươi tắt hết sao?”
Cố Diêm không biết nàng làm sao, giọng nói giống như có chút nhõng nhẽo, rũ mi gật đầu: “Đúng vậy.”
Yến Hạ Nguyệt trực tiếp đem chén trà đẩy đến phía phát ra tiếng nói, hắn tiếp được, có chút ôn nhu, hỏi: “Công chúa làm sao vậy?”
Nàng lại nằm xuống đi, đắp chăn đàng hoàng, thanh âm có chút cố tình dùng sức: “Không có gì, ta muốn ngủ.”
Cố Diêm xuống giường đem chén trà thả lại tại chỗ, Yến Hạ Nguyệt nghe động tĩnh hắn, trợn tròn mắt: “Ngươi làm sao mà đi đứng được tự nhiên như vậy?”
Hành động hắn chẳng khác gì làm lúc ban ngày cả?
Cố Diêm bất đắc dĩ: “Công chúa, ta bên ngoài hành quân, có rất nhiều lúc như vậy, ban đêm duỗi tay không thấy năm ngón tay.”
Là như thế này sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt trở mình, cảm giác được động tĩnh sau lưng, nhịn không được có chút khẩn trương.
Cố Diêm nằm xuống, đem chăn dịch tốt, sau cũng không có động tác dư thừa gì nữa.
Yến Hạ Nguyệt ngày thường là nằm thẳng mà ngủ, đột nhiên nằm nghiêng như vậy nàng khó có thể mà ngủ được.
Nhưng là…… hình như Cố Diên ngủ rồi thì phải, hô hấp hắn đều đều, Yến Hạ Nguyệt rón rén hơi nhấc chắn lên một chút, lại nhẹ nhàng lật thân mình nằm thẳng, thả chăn xuống tay đặt ở trên bụng, nhắm hai mắt lại.
Cố Diêm mở mắt ra, xoay người ôm nàng, hôn một chút ở má nàng, cảm thấy không đủ lại hôn thêm cái nữa. Hừm, môi kia có vẻ thơm ngon hơn, lại hôn thêm mấy lần gặm cắn thêm một lúc mới đau khổ mà nhắm mắt đi ngủ.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland
Yến Hạ Nguyệt lại tỉnh lại trời đã sáng.
Bên người không có người.
Cũng đúng, Cố Diêm bây giờ chắc đang thượng triều rồi.
Nàng ngồi dậy, Bình Bình ở ngoài cửa dò hỏi: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt đem chăn xốc lên: “Vào đi.”
Bình Bình theo tiếng mà tiến vào, Yến Hạ Nguyệt đã ngồi xuống trước bàn trang điểm, Bình Bình đem tủ quần áo mở ra, giúp Yến Hạ Nguyệt chọn quần áo.
Nàng cầm quần áo trên tay, nhớ tới đêm qua nghe được tiếng nói chuyên, lại giống như chỉ là tiếng nói chuyện thôi không có tiếng gì khác, hỏi: “Công chúa đêm qua sao người không kêu nô tỳ?”
Công chúa nhà nàng nửa đêm sẽ tỉnh lại, không phải đi tịnh thất cũng chính là muốn uống nước, có đôi khi còn sẽ đói tỉnh.
Yến Hạ Nguyệt ngượng ngùng nói không muốn nói lại sự việc đêm qua, chỉ nói: “Ngày hôm qua không tỉnh.”
Bình Bình cũng không vạch trần nàng, rốt cuộc nàng còn chờ công chúa nhà nàng cùng phò mã tốt đẹp, sinh ra thật nhiều thật nhiều tiểu chủ tử.
Vạn nhất nàng giờ phút này vạch trần công chúa, công chúa thẹn quá hóa giận rồi lại đem trút hết lên trên người phò mã thì làm sao bây giờ? Lúc đấy mấy tiểu chủ tử chỉ có thể mọc cánh bay hết lên trời mà thôi a.
“Công chúa, Thọ Dương công chúa tới.”
Yến Hạ Nguyệt có chút kỳ quái, Yến Tuyết Thanh trước nay đều không phải người có thể dậy sớm tới sớm như vậy.
Tuy rằng không rõ Yến Tuyết Thanh như thế nào lại khác thường như vậy, nhưng nàng vẫn là nói: “Kêu nàng trực tiếp vào đi.”
Bình Bình không biết có nên mang kim thoa hôm qua phò mã mang về không, nàng thấp giọng dò hỏi: “Công chúa, người có muốn hôm thử đeo thử kim thoa mà phò mã tặng không?”
Thoa này nhìn quá hoa lệ rồi, phượng vũ đều điêu khắc một cách tinh tế, Yến Hạ Nguyệt không nghĩ sẽ đeo nó.
“Hoàng tỷ giờ này còn trang điểm sao.”
Yến Tuyết Thanh đã tiến vào.
Yến Hạ Nguyệt đối với Bình Bình lắc lắc đầu, lại nhìn Yến Tuyết Thanh: “Muội hôm nay sao lại tới sớm như vậy?”
Yến Tuyết Thanh đỡ tay thị nữ, ngồi xuống ghế: “Đừng nói nữa hoàng tỷ, nhắc tới tới ta liền tức a.”
Bình Bình đem kia thoa tính để lại tráp, nhưng chỉ trong khoảng khác như vậy Yến Tuyết Thanh liền thấy: “Hoàng tỷ, đó là Cố tướng quân đưa cho tỷ sao? Thật là đẹp quá đi.”
Yến Hạ Nguyệt không lên tiếng.
Yến Tuyết Thanh hiểu rõ, đây là đồng ý lời nàng sao.
Nàng nhìn hoàng tỷ nhà mình thần thanh khí sảng sắc mặt hồng nhuận, lại có chút căm giận: “Hoàng tỷ, ngươi nói đi, cùng là nam nhân như nhau nhưng sao lại chệnh lệch lớn đến như vậy?”
Tại sao mà tỷ phu nàng lại chắm sóc hoàng tỷ như vậy?
Yến Hạ Nguyệt thấy cuối cùng tóc nàng cũng được chải xong liền ra hiệu cho Bình Bình.
Bình Bình liền không tiếng động dẫn tất cả các nha hoàn trong phòng lui ra, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Yến Hạ Nguyệt xoay người, nhìn Yến Tuyết Thanh: “Với phò mã muội làm sao vậy?”
Yến Tuyết Thanh nghe được đến hắn, càng tức giận: “Nam nhân đều không phải cái dạng gì tốt!”
Nàng mắng xong, nghĩ đến Cố Diêm, lại sửa miệng: “Muội nói phu quân muội không phải cái dạng gì tốt!”
Yến Hạ Nguyệt bất đắc dĩ: “Muội đây là đặc biệt tới nơi này mắng phò mã muội sao?”
Yến Tuyết Thanh ủy khuất: “Ta cũng không muốn thế đâu, hoàng tỷ tỷ không biết đấy chứ hắn tàn bạo lắm luôn!”
Nàng nói, càng nghĩ càng ủy khuất: “Hoàng tỷ, muội thật là khó chịu a.”
Yến Hạ Nguyệt trong lòng rùng mình, ngữ khí cũng trầm xuống: “Hắn làm gì muội sao?”
Yến Tuyết Thanh thị nữ của mình đuổi ra ngoài, Yến Hạ Nguyệt đã nghĩ đến tình huống xấu nhất: “Hắn thích nữ nhân khác? Hay làm cho người khác mang thai?”
Yến Hạ Nguyệt đảo mắt một chút lại lẩm bẩm: “Hay là quay ra thích đàn ông rồi.” Nàng cũng không có nói ngoa nha. Không ai nói thẳng miệng chứ nhiều người bây giờ ở nhà nuôi vợ bên ngoài nuôi đàn ông.
Yến Tuyết Thanh nghẹn một chút: “Không phải, hoàng tỷ, tỷ nghĩ đến những chỗ nào vậy?”
Nàng đem cổ áo kéo xuống, trên da đều là vệt đỏ.
Yến Hạ Nguyệt mặt thoáng chốc liền đỏ lên: “Thanh Nhi, muội, muội làm cái gì?”
Yến Tuyết Thanh ủy khuất chép miệng vài cái: “Muội đây là cho tỷ xem hắn có bao nhiêu cầm thú đối với ta a, trên cổ còn tốt hơn một chút, hắn còn biết muội muốn đi ra ngoài gặp người, liền tạo ra không ít vết đỏ như vậy, trên người muội, kia cũng không có cách nào lột hết ra cho tỷ xem được.”
Nàng đem cổ áo ấn trở về, tiếp tục nói: “Hoàng tỷ tỷ biết không, hắn ngày hôm qua, liền, liền giống như mất đi thần trí vậy, làm liên tục cho đến lúc thượng triều hắn mới chịu kết thúc.”
Yến Hạ Nguyệt thật sự không nghe nổi nữa rồi, nàng uống một ngụm trà, miễn cưỡng hỏi: “Biết hắn vì sao như vậy