Chương 13: Ngọt ngào
Yến Tuyết Thanh đang ngồi ở trước bàn chờ cơm trưa liền thấy Cố Diêm bước vào.
Nàng sợ tới mức lập tức đứng lên, chắp tay sau lưng nói: “Tỷ phu.”
Cố Diêm gật đầu, hỏi: “Công chúa đâu?”
Yến Tuyết Thanh trông giống y hệt thời điểm đi học ở Thượng Thư Phòng bị thái phó gọi trả lời bài: “Phòng ngủ đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn khẽ gật đầu, ý bảo biết được, liền lập tức hướng bên trong mà đi.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn tiến vào, hơi hơi nhướng mày: “Sắp đến giờ cơm trưa, sao ngươi lại tiến vào?”
Thời gian nghỉ trưa của Cố Diêm rất ngắn, đi qua lại như vậy phí rất nhiều thời gian.
Hắn nhìn phòng ngủ so với lúc bản thân mình đi có vẻ nhiều đồ đạc hơn, nhịn không được khóe môi giơ lên: “Không có việc gì, Chu Sơn hắn ở đấy là đủ rồi.”
Hắn đi theo Yến Hạ Nguyệt ra ngoài, hỏi: “Thọ Dương công chúa sao lại ở chỗ này thế?”
Yến Hạ Nguyệt nói nhỏ: “Nàng cùng phò mã cãi nhau rồi, có chút hiềm khích nhỏ ấy mà, cho nên đến đây ở lại vài ngày.”
Cố Diêm hơi cúi người xuống, hơi thở thơm mát của nàng phủ lên tai khiến hắn thiếu chút nữa còn chẳng màng nàng đang nói cái gì mà ôm chặt hôn vài cái.
Yến Tuyết Thanh lúc dùng đồ ăn sáng thì tùy tùy tiện tiện, giờ phút này lại như một học sinh ngoan ngioanx thành thật ngồi ngay ngắn, nàng kêu thị nữ nàng giúp lấy thức ăn, xới cơm, nào còn cái dáng vẻ giống như buổi sáng nữa.
Yến Hạ Nguyệt xem có chút buồn cười, nàng cũng không biết vì cái gì mà Yến Tuyết Thanh một người sau lưng có thể mắng ‘nam nhân đều là cầm thú’ như vậy nhưng hiện tại ở trước mặt Cố Diêm đến thở lớn cũng không dám, đâu ra cái dũng khí mắng ‘nam nhân đều là cầm thú’ một lần nữa.
“Công chúa, Vu đại nhân ở ngoài cửa cầu kiến.”
Biểu tình Yến Tuyết Thanh lập tức thay đổi, nàng nhìn Yến Hạ Nguyệt, Yến Hạ Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Trước kêu Vu đại nhân chờ một chút.”
Thế nào cũng phải đợi đến lúc Yến Tuyết Thanh ăn xong rồi kịp đi trốn đã. Vu đại nhân chắc cũng sẽ hiểu thôi, sao hắn có thể để thê tử mình đi trốn mình trong tình trạng chưa ăn no được cơ chứ.
Ở ngoài phủ Khang Dương công chúa đợi khoảng hai khắc, người gác cổng mới ra tới: “Vu đại nhân, thỉnh.”
Hắn vỗ vỗ tay áo sửa lại chút rồi mới bước vào.
Yến Hạ Nguyệt cùng Cố Diêm vẫn còn đang dùng bữa, kẽ hành lễ: “Gặp qua hoàng tỷ, Cố tướng quân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt nở một nụ cười rất ấm áp: “Vu đại nhân sao lại tới đây? Đã dùng cơm chưa?”
Nàng hỏi qua, qua ra Bình Bình nói: “Mang lên một bộ chén đũa.”
Vu Diệp nhìn nhìn Cố Diêm, Cố Diêm cũng là một bộ dáng giống như không có việc gì phát sinh.
Hắn hít vào một hơi, nói: “Hạ quan tới là muốn hỏi một câu, công chúa nhà ta có ở nơi này hay không?”
Yến Hạ Nguyệt kinh ngạc: “Thanh Nhi, nó ở đây á? Không tìm thấy muội ấy sao?”
Vu Diệp cũng nhíu chặt mi: “Hạ quan về đến nhà, công chúa đã không còn ở trong nhà.”
Yến Hạ Nguyệt cười nói: “Có phải đã tiến cung rồi không? Nói không chừng là Dao thái phi nhớ nàng.”
Vu Diệp biểu tình trên mặt càng khó nhìn: “Hạ quan vừa mới từ hoàng cung trở về, công chúa hôm nay cũng không có vào cung.”
Cố Diêm giống như rất tốt bụng nói: “Nếu là không thấy, Vu đại nhân tốt nhất sớm ngày báo quan, kêu Kinh Triệu Doãn đi tìm.”
Vu Diệp nhìn bọn họ hai vợ chồng, chậm rãi nói: “Hoàng tỷ thật sự không có gặp qua công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt lắc đầu: “Không có a, Vu đại nhân ngươi nói không thấy Thanh Nhi, có suy đón gì không? Là nàng tự mình đi hay bị người khác đưa đi? Nếu là tự mình chạy, Vu đại nhân có biết là vì sao không? Có thể cùng bổn cung nói một chút hay không?”
Vu Diệp bây giờ chính là muốn nôn ra máu luôn rồi, công chúa nhà hắn tuyệt đối là ở trong phủ Khang Dương công chúa, Khang Dương công chúa hỏi như vậy, kêu hắn nên nói như thế nào? Bảo ta lỡ làm hoàng muội người mệt chết trên giường hay sao?
Khi đang nói chuyện Bình Bình đã cầm chén đũa đi lên, Yến Hạ Nguyệt liền nói: “Vu đại nhân bôn ba nhiều canh giờ thế này, chắc chắn còn chưa dùng bữa, trước ngồi xuống ăn đi đã.”
Vu Diệp nơi nào cũng không nuốt trôi nổi, hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, gằn từng chữ một: “Nếu công chúa không ở trong phủ của người, hạ quan liền cáo lui trước.”
Nói xong liền vung tay áo rời đi.
Cố Diêm nhìn hắn biến mất, buông chiếc đũa: “Hắn sẽ còn đến.”
Yến Hạ Nguyệt súc miệng, không để ý lắm: “Tới liền tới đi.”
Cố Diêm không biết Yến Tuyết Thanh cùng với Vu Diệp nháo ra chuyện gì.
Hắn đứng lên, dừng một chút, lại nói: “Hôm nay công chúa, hôm nay ta có thể sẽ về sớm chút.”
Yến Hạ Nguyệt cũng đứng lên: “Làm sao vậy?”
Cố Diêm ngừng một chút rồi đối nàng hành lễ, ném xuống một câu không có gì liền đi.
Bình Bình suy đoán: “Phò mã có thể là muốn mời người đi ra ngoài du ngoạn.”
Yến Hạ Nguyệt có chút khó xử: “Nhưng ta không thể để Thanh Nhi một mình ở đây .”
Yến Tuyết Thanh tuy nói có chút mê chơi, chỉ là lúc này, dù có nói cái gì với nàng đi chăng nữa thì nàng chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa.
Trách không được lúc Cố Diêm đi là lại có biểu tình kia.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
“Cố tướng quân.”
Cố Diêm mới vừa lên ngựa, liền nghe được có người kêu mình.
Là Vu Diệp.
Cố Diêm thần sắc nhàn nhạt: “Vu đại nhân có chuyện gì chờ Cố mỗ xong chuyện hôm nay rồi nói, không đi bây giờ thật sự ta sẽ bị trễ.”
Vu Diệp nhìn Cố Diêm cưỡi ngựa rời đi, lại nhìn nhìn phủ Khang Dương công chúa, hướng một hướng mà đi.
Tứ Ca nhìn gia nhà hắn, không biết gia muốn làm cái gì: “Gia? Ngài đây là muốn đi đâu vậy?”
Vu Diệp khoác tay: “Ngươi về phủ trước đi.”
Yến Tuyết Thanh nhìn Yến Hạ Nguyệt tiến vào, ngồi thẳng, nhưng lại thoáng chốc lại tiếp tục ảo não, khôi phục nguyên trạng như lúc nãy.
Yến Hạ Nguyệt ẩn nhẫn cười nói: “Thanh Nhi, muội vừa mới ăn nhanh như vậy, không muốn ra ngoài một chút sao?”
Yến Tuyết Thanh cắn môi: “Muội không đi.”
Bình Bình giải thích: “Là đến hoa viên phía sau tản bộ một chút thôi.”
Yến Tuyết Thanh lúc này mới xấu hổ đứng dậy: “Kia, chúng ta đi thôi.”
Bây giờ đang là đầu mùa thu, hoa sen cũng sớm đã tàn, trền bề mặt áo chỉ còn lại vài cánh hóa chưa kịp héo úa. Cây liễu lại như là mới mọc lên vậy, ngọc cẩm cúc vừa mới chớm nụ, hoa nhài đã mang một mùi hương thơm tản khắp vườn.
Yến Tuyết Thanh thất thần đùa nghịch lá liễu, Yến Hạ Nguyệt nhấp một ít trà ở môi: “Thanh Nhi.”
Yến Tuyết Thanh lập tức ngồi thẳng: “Hoàng tỷ?”
Yến Hạ Nguyệt giống như chỉ là thuận miệng mà nói: “Vu đại nhân lúc trưa hình như chứ có dùng bữa đâu, từ hoàng cung đến phủ Khang Dương công chúa của cũng rất bôn ba, vậy mà lại lại để hắn đợi một lúc ở ngoài cổng. Muội biết bây giờ mùa thu nhưng giữ trưa hình như cũng không mát mẻ mà.”
Yến Tuyết Thanh liền cả giận: “Hắn cũng chỉ là bôn ba như vậy trong chốc lát mà thôi, nói là tìm nhưng cũng có tìm đâu, nói đi là đi.”
Hắn bôn ba trong chốc lác nhưng hoàng tỷ à, muội muội thân thương của người bôn ba cả đêm qua rồi. ╥﹏╥
Yến Hạ Nguyệt khẽ thở dài một cái: “Hắn nói như thế nào cũng là Lại Bộ Thị Lang, công việc chất đống ra đấy nói bỏ là bỏ thế nào?”
Yến Tuyết Thanh chép miệng bĩu môi: “Dù sao chuyện này là hắn sai.”
Yến Hạ Nguyệt không biết nàng đến tột cùng có bao nhiêu khó chịu, chỉ là nghĩ đến nếu là mình sau khi bị như thế, thì…ừm…cũng có thể thông cảm cho Thanh Nhi một chút đi, bởi vậy cũng tùy Yến Tuyết Thanh vậy.
Chờ đến khi Yến Tuyết Thanh nguôi giận, mọi chuyện cũng sẽ như trước thôi.
Yến Tuyết Thanh ở phủ công chúa của mình thì tiêu dao tư tại, nên khi để phủ của Yến Hạ Nguyệt nàng cũng có thể một thân tiêu dao, nhưng đấy là chỉ khi Cố Diêm không ở nhà thôi.
“Bình Bình a, có quả nho không?”
“Hoàng tỷ, tỷ còn thoại bản nào khác hay không?”
“Loài này nôi dung quá cũ rồi, tỷ cũng có thể đọc vào sao, tỷ có cáiquyển nào giống《 Tiểu quả phụ đào hoa ký 》không?”
“Hoặc là 《 Bá đạo Vương gia yêu ta 》?”
Yến Hạ Nguyệt bất đắc dĩ: “Muội suốt ngày đang xem loại sách gì thế, còn bá đạo Vương gia, quyển tiếp theo sẽ nói đến đại hoàng huynh hay gì nữa đây?”
Yến Tuyết Thanh ai nha một tiếng: “Hoàng tỷ tỷ đừng nói nữa mà! Trư đi đại hoàng huynh muội còn có thể tưởng tượng ra rất nhiều loại khác nữa đó.”
Yến Hạ Nguyệt đè đè cái trán: “Vu đại nhân không quản qua muội sao?”
Yến Tuyết Thanh hừ một tiếng: “Hắn chỉ ước muội xem thật nhiều, đặc biệt là mấy cái dạng ấy á ấy á đó, xem xong học mấy chiêu người ta đề cập, hắn lúc đấy chỉ mong muội dùng mấy chiêu đó lên người hắn thôi.”
Nói xong nàng cón mắng một tiếng: “Hắn chắc chắn là cầm thú mà.”
Yến Hạ Nguyệt không biện pháp, chỉ đành kêu một tiểu nha hoàn xem những gì Yến Tuyết Thanh nói mà đi mua.
“Như ta vừa nói đấy, ngươi nhớ kĩ chưa? Chỉ được điến tiệm sách nhà đấy, không được đi nhà khác nghe chưa? Đi đến liền nói Hàn tiên sinh muốn mua, bọn họ sẽ biết nên đưa cho ta cái gì.”
Tiểu nha hoàn ngoan ngoãn gật đầu, gấp gọn tờ giấy đi ra ngoài.
Yến Hạ Nguyệt khó hiểu: “Muốn mua gì còn không nói ra sao? Sao lại như thế?”
Còn “Biết nên đưa cho ta cái gì”?
Yến Tuyết Thanh có chút ngượng ngùng, đành nói mấy câu để chuyển chủ đề, không có trả lời.
Vu Diệp nhìn cửa phủ công chúa mở một chút, một tiểu nha hoàn đi ra, hướng tới tiệm sách La Thị bên kia mà đi.
La thị nơi đó là hiện sách mà công chúa nhà hắn vẫn hay lui tới.
Vu Diệp nhìn tiểu nha hoàn