"Nếu mấy người đã biết trước biến dị vòng thứ năm đáng sợ, vậy sao còn xông ra thành lập cứ điểm làm gì?" Trong quá trình tìm kiếm tòa kí túc xá cao nhất, Đường Tâm Quyết không nhịn được hỏi nam mắt kính: "Để tự tìm lấy một chỗ an táng chất lượng à?"
Nam mắt kính: "Đương...!Đương nhiên là không phải!"
Cậu ta bị trói tay cun cút chạy theo sau như gà con theo mẹ, chỉ sợ Đường Tâm Quyết đi hơi nhanh một tí bỏ lại cậu ta, mệt đến mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, không có thời gian suy nghĩ tìm cớ, chỉ đành ăn ngay nói thật: "Chúng tôi vốn định hoàn thành thuốc cường hóa cơ thể trước, thuốc tăng cường đến một mức độ nhất định thì người bị tiêm sẽ đánh mất ý chí, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Sau đó vào ngày cuối cùng bọn chúng sẽ làm tấm khiên người cho chúng tôi, thu hút zombie đi..."
"Nhưng...!Nhưng mà đây chỉ là phiên bản sơ cấp!" Nam mắt kính lắp bắp giải thích thêm: "Thuốc cường hóa cơ thể phiên bản cuối cùng, được gọi là YDMB, nó sẽ đưa chúng ta vượt qua hình thái sinh mệnh hiện tại, bước tới cảnh giới cao hơn, mấy người không thể hiểu được nó vĩ đại đến mức nào đâu!"
Vừa nhắc tới chuyện này, thần thái cậu ta lập tức trở nên hơi điên cuồng, thậm chí cậu ta còn muốn bắt lấy Đường Tâm Quyết tuyên truyền tư tưởng: "Cô đừng coi thường nó chỉ là một ống chất lỏng nhỏ bé, cô có biết trong đó chứa đựng năng lượng khủng khiếp đến mức nào không? Tôi nói cô hay, dù nó chỉ phát huy có 50% tác dụng thì người bị chặt đứt đầu cũng vẫn có thể sống lại!"
Đường Tâm Quyết nhìn cậu ta: "Vậy hiện giờ mấy người kích hoạt được bao nhiêu phần trăm năng lượng rồi?"
Nam mắt kính nghẹn họng: "Chắc khoảng đâu đó...!Trên dưới 5%..."
Đường Tâm Quyết từ tốn nói: "Vậy chứng tỏ mấy người vốn dĩ không thể nào nghiên cứu ra toàn bộ giá trị của nó.
Nhưng không sao, tre già măng mọc, tôi tin rằng nó nhất định có thể gặp được người tốt hơn."
Nam mắt kính: "..."
Mặt mũi cậu ta đỏ bừng lên, nhưng không còn lời nào phản bác.
Đặc biệt là nhìn gương mặt bình tĩnh trước sau như một và nghe giọng nói dịu dàng chân thành của Đường Tâm Quyết, nam sinh tẩy não kiểu gì cũng không thể thành công, niềm tin dần dần tan vỡ, lần đầu tiên bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
"Đông Doanh, cậu làm sao thế này! Cậu bị cắn hả?"
Gặp lại lần nữa, mấy người tổ chức còn lại nhìn nam mắt kính đầy hoảng sợ, vẻ mặt đau đớn khổ sở vì mất đi đồng đội: "Đông Doanh, cậu ra đi mạnh giỏi, hu hu hu..."
"Cậu ta không bị cắn đâu, chỉ là đánh mất tự tin thôi."
Đường Tâm Quyết tốt bụng ngắt ngang màn chia ly của bọn họ.
Mắt kính nam vẻ mặt lụn bại hốt hoảng ngẩng lên: "Không, tôi không thể chấp nhận được, tôi mới là người thích hợp nhất nghiên cứu phát minh ra YDMB, tôi nhất định phải nhìn thấy cái ngày mà nó hoàn thành, tôi muốn thấy nó thay đổi thế giới này!"
"Cái gì mà YDMB cơ? Cái gì thay đổi thế giới?" Một người tổ chức khác còn đang khóc lóc dở chợt dừng lại, khó hiểu hỏi: "Chẳng phải chúng ta đang nghiên cứu một loại thuốc k1ch thích sao? Cái loại mà bán đi kiếm được rất nhiều tiền ấy."
Nam mắt kính: "...!Đi chết đi! Đám ngu xuẩn này! Sao tôi lại quen biết với loại phế vật không có niềm tin như mấy người chứ!"
Những người khác trợn mắt lườm cậu ta, tiếp tục khóc lóc: "Hu hu hu nếu bọn tôi mà có niềm tin thì đi theo cậu làm gì, chẳng qua là vì làm việc ở phòng thí nghiệm khổ quá, kiếp sau bọn tôi tuyệt đối không bước chân vào phòng thí nghiệm đâu, hu hu hu..."
"..."
Đường Tâm Quyết lờ đám người tổ chức khóc lóc này đi, hỏi Trương Du đang gửi tín hiệu tập hợp: "Tìm được chưa?"
Trương Du gật đầu: "Tìm được rồi."
Trải qua sự đo lường tính toán của bốn người, tuy các tòa kí túc xá trong trường này có số tầng bằng nhau hết, nhưng thật sự có một tòa cao hơn một khúc so với những toà còn lại.
Mà tòa nhà đó lại chính là nơi mà các cô đã ở suốt ba ngày nay.
Tòa nhà số 33!
Trở về ban công phòng 606 không khó, từ tầng 6 leo lên mái nhà cũng không hề khó.
Nhưng nếu còn phải xách theo năm đồ ăn hại chỉ biết khóc lóc sướt mướt, còn phải đột phá vòng vây của zombie phiên bản nâng cấp, xông từ tầng 1 lên tới mái nhà, thì cực kì khó khăn.
Bốn người liếc nhìn nhau, bấm điện thoại gọi cho Vu Vi.
Vu Vi nhấc máy, giọng điệu hơi kì lạ nhưng vẫn đồng ý nhận nhiệm vụ thả dây thừng xuống cho mọi người ngay lập tức.
Đường Tâm Quyết nhận ra Vu Vi không đúng, hỏi: "Có chuyện gì à?"
Vu Vi gãi gãi đầu: "Cũng không có gì, chỉ là...!Tớ cứ cảm thấy hình như có người ở ngoài cửa...!Cũng có thể chỉ là zombie thôi."
Dù sao trong thời điểm hiện tại thì xác suất gặp người nhỏ hơn xác suất gặp zombie nhiều, nhưng mà con người lại càng đáng sợ hơn zombie nữa.
Đường Tâm Quyết: "Bất kể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cứ liên lạc với bọn tớ ngay."
Vu Vi lập tức cảm thấy an toàn bội phần: "Được!"
Bốn người lần lượt "Lên tầng" bằng sợi dây thừng Vu Vi ném xuống.
Trịnh Vãn Tình và Quách Quả phụ trách thu hút và đề phòng zombie xung quanh, Đường Tâm Quyết và Trương Du phụ trách dẫn người, tranh thủ trước khi zombie tụ tập tới đưa toàn bộ mọi người lên mái nhà.
Qua vài lần trèo lên tụt xuống, bọn cô cũng đã phát hiện ra vì sao độ cao của tòa nhà này khác biệt.
Bởi vì vị trí từ trần tầng 6 đến mái nhà có thêm một khoảng trống cao bằng nửa tàng lầu bình thường nữa!
Hơn nữa khoảng trống này gần như bị bỏ không, chỉ có một phần nhỏ có đồ vật.
Trương Du cất công cụ đo đạc đi,