Nếu bây giờ mà gọi video thì bốn người sẽ thấy Vu Vi đang rúc trong tủ quần áo cuộn tròn như quả trứng, trên đầu còn đội chậu rửa mặt, căng thẳng thần kinh nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như đang suy ngẫm vấn đề sống chết đau khổ vậy.
Cũng may cô ấy không cần phải gánh vác quyết định nào nữa, vì Đường Tâm Quyết đã nhảy xuống ban công, bước vào phòng.
Đúng ra mà nói, bốn người cách Vu Vi có 3 mét theo chiều thẳng đứng.
Nếu phòng ngủ thật sự xảy ra chuyện gì thì dù Vu Vi không gọi điện bọn cô cũng vẫn nghe được.
Sau khi Đường Tâm Quyết về phòng, rõ ràng trong phòng chỉ có thêm một người nữa thôi mà Vu Vi cảm giác mạng sống của mình được bảo đảm hẳn, thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng, cửa tủ mở ra, ngay cả lưng cũng thẳng tắp!
Tiếng gõ cửa ngừng trong chốc lát rồi vang lên lần nữa: "Đã quay về rồi đấy à?"
Đây là giọng nói của một nữ sinh hoàn toàn xa lạ.
Đường Tâm Quyết đến gần cửa: "Cô là ai?"
Nữ sinh trả lời: "Tôi ở phòng 616 đối diện các cô, tôi tên Phương Chu."
Giọng nói ngoài cửa rõ ràng dứt khoát, câu cú trôi chảy, chứ không lộn xộn như trạng thái sau khi bị lây nhiễm.
Vu Vi cũng có thể nhận ra người ngoài cửa lần này hoàn toàn khác biệt với "Lớp trưởng" lúc trước.
Nhưng cũng chính tai cô ấy đã từng nghe thấy đoạn đối thoại bắt chước người bình thường của đám zombie biến dị lần thứ tư, vậy nên dù bên ngoài có bắ n rap cô ấy cũng tuyệt đối không mở cửa.
"Phòng 616 sao?" Đường Tâm Quyết hơi nhíu mày.
Bọn cô từng "Dọn dẹp" lần lượt các phòng ngủ của tầng 6, nhưng chỉ là trèo qua ban công thăm phòng "Hàng xóm", dãy phòng đối diện vẫn chưa đặt chân tới.
Giờ phòng ngủ đối diện đã tìm tới cửa.
"Các cô cứ yên tâm, tôi không bị lây nhiễm." Người ngoài cửa bình tĩnh kể lại: "Từ lúc virus bắt đầu bùng phát tới giờ tôi luôn ở trong phòng không ra khỏi cửa, nếu tôi từng bị zombie cắn thì đã biến dị từ lâu rồi."
Cô ta dừng một chút, nói tiếp: "Nếu các cô còn chưa yên tâm thì có thể đưa tôi một đề toán qua khe cửa.
Zombie dù có biến dị hơn nữa thì cũng chỉ giữ được kĩ năng nói chuyện thôi, không thể khôi phục tư duy logic của con người."
Đường Tâm Quyết cũng không ý kiến gì với cách kiểm tra này hỏi: "Vi phân hay tích phân? Hay tuyến tính?"
Ngoài cửa: "...!Không thể cao hơn trình độ toán cấp hai!"
Nếu không dù cô ta có giải được thật thì khoảng thời gian giải đề cũng đủ để zombie gặm cô ta trơ xương rồi.
Đường Tâm Quyết bật cười: "Thật ra không cần phiền phức vậy đâu."
Cô mở cửa bước ra khỏi phòng, đứng đối mặt với nữ sinh đó: "Thế này là đủ để phán đoán rồi."
...
Ngoài hành lang vẫn còn dấu vết bẫy rập, hỗn hợp máu đen và huyết thanh của zombie, chỗ hồng chỗ trắng không còn mấy nơi sạch sẽ để đặt chân.
Chính giữa đống hỗn độn đó là một nữ sinh cao gầy đầu trọc, làn da trắng bệch không bình thường giống như người đã lâu chưa tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng so với Đường Tâm Quyết thì trông còn khỏe mạnh chán.
Nữ sinh nghiêm túc nhìn Đường Tâm Quyết: "Tôi vẫn thường nghe thấy giọng nói của các cô, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người thật.
Cô không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
Chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó liên tưởng Đường Tâm Quyết với người chế tạo đống bẫy kh ủng bố ngoài này.
Đường Tâm Quyết cũng quan sát cô ta: "Cô chính là người đánh ngất lớp trưởng lôi đi hôm qua?"
Bọn cô đoán ở tầng này vẫn còn có người sống, nhưng không ngờ trùng hợp người đó ở ngay đối diện.
Nữ sinh cười cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi vì bây giờ mới lộ diện khiến các cô gặp phải hoang mang không cần thiết, bởi vì kí ức của tôi rất hỗn loạn, không thể xác nhận tình huống bên ngoài nên mới trốn mãi trong phòng ngủ tự điều chỉnh trạng thái."
Cô ta cúi đầu, do cô ta trọc đầu nên Đường Tâm Quyết có thể nhìn rõ ràng trên làn da cô ta không có đốm xác chết giống như người bị lây nhiễm.
Đã xác nhận an toàn, Đường Tâm Quyết cũng không nói nhiều mà cho cô ta vào phòng, đóng cửa ngăn mùi máu tươi gay mũi bên ngoài.
Vu Vi trong phòng giật mình: "Có người sống sót thật sao?"
Phương Chu nhìn cô ấy, gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nói: "Cảm ơn các cô đã chịu tin tôi.
Nếu không có các cô có khi tôi cũng không thể kiên trì được tới giờ...!Tôi biết hiện giờ các cô cũng đang rất bận, để tránh mất thời gian tôi sẽ nói ngắn gọn."
Cô ta rút ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho Đường Tâm Quyết, đi thẳng vào vấn đề: "Đây là một phần ghi chép thí nghiệm khác."
...
Trên trang giấy cũ kĩ nhàu nát là từng hàng chữ lộn xộn.
[Thống kê số lần thực hiện thí nghiệm 091: Thành công 965 lần, thất bại 33 lần, đã loại trừ số liệu thất bại, tiếp tục thí nghiệm...]
[17 điểm thực nghiệm, 922 lần hiến tế thành công, không thỏa mãn yêu cầu ghép nối, đã đề xuất lên làng đại học yêu cầu thêm vật thí nghiệm lần nữa...]
[Yêu cầu thất bại, lí do bác bỏ: Chết rồi còn bị mấy người tra tấn, mấy người *** một lũ ***...]
[Xếp hạng liên tục giảm, nếu thí nghiệm cuối cùng không thành công thì sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.
Bản ghi chép này được lập tại...]
Phần ghi chú thời gian là một đám kí tự lộn xộn.
Đường Tâm Quyết nhíu mày, vừa ngẩng lên đã thấy Phương Chu đứng dậy.
"Tôi đã từng định tìm cách khôi phục kí ức, nhưng thất bại rồi.
Vậy nên tôi chỉ có thể đem cái này tới đây, mong rằng có thể giúp gì đó cho các cô.
Dù kết cục cuối cùng có ra sao đi chăng nữa, tôi cũng thực lòng cảm ơn các cô đã xuất hiện."
Vu Vi nghe mà mờ mịt, thấy cô ta đứng lên mới sửng sốt: "Cô về phòng sao?"
Phương Chu bình tĩnh nhìn cô ấy một cái rồi nở nụ cười nhẹ: "Tôi nên đến cứ điểm thứ ba chờ đợi kết quả cuối cùng.
Cô có muốn đi với tôi không?"
Tuy không hiểu vì sao nhưng Vu Vi cứ có cảm giác Phương Chu rất quen, nhưng cô ấy vẫn quyết định từ chối.
Đùa cái gì vậy, không có nơi nào an toàn hơn phòng 606 hết á!
Phương Chu đi rất nhanh, đợi đến khi Vu Vi nhớ ra, muốn hỏi cô ta có biết cứ điểm ở đâu không thì hành lang đã không còn bóng người.
Chỉ có cửa phòng ngủ đối diện mở toang, phơi bày cảnh tượng bên trong: Mấy khối thi thể zombie bị cắt rời ngâm trong vô số bể chứa, trông như một căn cứ thí nghiệm loại nhỏ.
Vu Vi: "Ọe..."
Cô ấy quay đầu lại, thấy Đường Tâm Quyết vẫn còn mải nghiên cứu tờ giấy kia.
Chuông điện thoại vang lên, của ba người trên mái nhà gọi tới.
"Bọn họ mở được cái dụng cụ đó ra rồi." Trương Du thông báo.
...
Trên mái nhà, thứ dụng cụ màu đen cực lớn kia b ắn ra tia lửa điện kèm theo mấy tiếng xẹt xẹt.
Nam mắt kính vất vả lắm mới mân mê thành công, vừa định ra dấu