“Diêu Lan Hạ, cô lập tức cút đến phòng bệnh của tôi!”
Cô ta vừa thoát khỏi rắc rối, điện thoại của Mai Khánh Vân đã tới tới, Diêu Lan Hạ nhíu mày, nói với Đào Khánh Trần ở một bên: “Phó viện trưởng đi làm việc trước, tôi phải đi xử lý chút việc riêng.”
Cô ta tốt nhất là có chuyện nghiêm túc, nếu không bác sĩ Diêu ngủ không đủ giấc sẽ bóp chết cô ta.
Đọc FULL bộ truyện.
Giọng nói sắc bén trong cuộc điện thoại vừa rồi, cách loa anh ta đã nghe thấy rồi: “Có cần đi cùng cô không?”
“Không cần, tôi có thể.”
Đào Khánh Trần còn chưa nói ra câu ‘cẩn thận’ đó, Diêu Lan Hạ đã cất bước đi rồi.
Diêu Lan Hạ... cô gái trông gầy yếu này, trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng chứ? Vậy mà có thể sau khi ứng phó xong với sự truy hỏi điên cuồng của các phóng viên mà vẫn chấn định như thế.
Kiến thức tâm lý học, lần này không thể giúp được anh ta.
Ngoài cửa phòng bệnh VIP có mấy vệ sĩ mặc đồng phục màu đen đấy đó, năm ba người buông thõng tay đứng thẳng, đeo kính đen che gần hết nửa gương mặt, ai ai môi cũng mím chặt.
Diêu Lan Hạ cười lạnh, giở trò gì thế!
Bước vào cửa, Diêu Lan Hạ khoanh tay trước ngực nhìn cô gái đang nằm: “Nói đi, còn có oan độc gì không dám nói ở trước mặt anh ta.”
Ngón tay mảnh khảnh của Mai Khánh Vân túm chặt cái chăn trắng tinh, gương mặt tinh tế như tranh vẽ tràn ngập sự tức giận, hai mắt cô ta giống như muốn xé xác cô ra: “Diêu Lan Hạ, cô cái đồ tiện nhân!”
Cô nhíu mày, tư thái trầm ổn thể hiện rõ phong thái thường ngày của bác sĩ Diêu: “Mai Khánh Vân, nếu như không có chiêu gì mới, thì dừng lại chút cho tôi! Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Mai Khánh Vân ha ha cười lạnh, biểu cảm trên mặt càng thêm giận dữ, cô ta ghét Diêu Lan Hạ, ghét cô ngay cả sản nghiệp gia tộc cũng bị mẹ kế cướp đi, bản thân bị đuổi khỏi nhà họ Diêu, vậy mà còn có thể sống thoải mái như thế!
Ghét cô cho dù không có được một chút cưng chiều nào của Lưu Nguyên Hào, cho dù ở nhà họ Lưu không có một chút thân phận địa vị nào, lại có thể an cư lạc nghiệp.
Cô ta ghét cô! Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, người đàn ông bên cạnh cô đều bảo vệ cho cô! Trước giờ chưa từng đứt đoạn.
Tại sao người đó là Diêu Lan Hạ! Cô ta rõ ràng cái gì cũng không thua cô! Xuất thân, bối cảnh, tướng mạo, giá trị, Mai Khánh Vân cô ta là một trong số ít idol quốc dân.
Cô thì sao! Chỉ là một bác sĩ quèn trong cái bệnh viện rách này!
Cô ta hận! Cô ta oán! Cô ta muốn cô chết!
“Diêu Lan Hạ, cô tại sao mặt dày không chịu ly hôn?” Gò mò trắng nõn gần như rúm lại, Mai Khánh Vân được ca tụng là có gương mặt đẹp nhất Châu Á, dáng vẻ lúc này, một chút cũng không xứng với từ đẹp này.
Hửm? Thì ra thật sự có chuyện chính, thúc giục cô ly hôn.
Cô ngước mắt, khinh thường phản kích: “Mai Khánh Vân, cô hỏi cho rõ, người không chịu ly hôn là ai? Cô có bản lĩnh thuyết phục anh ta, tôi bất cứ lúc nào cũng theo bồi.”
Mai Khánh Vân phỉ nhổ cô: “Khinh! Anh Hào sẽ không chịu ly hôn sao? Loại người như cô chính là sự xấu hổ của nhà chồng! Chẳng trách anh Hào đến bây giờ cũng chưa từng thừa nhận sự tồn tại của cô! Cô chính là thứ khiến người ta mất mặt!”
Ha, bắt đầu trực tiếp công kích cá nhân rồi.
Diêu Lan Hạ lại không hề hấn mà cười lạnh: “Mai Khánh Vân, tôi khuyên cô tốt nhất ngoan ngoãn nằm ở đây nghỉ ngơi, dưỡng thai cho tốt, tức giận sẽ khiến người xấu đi, cô là người dựa vào bộ mặt mà kiếm cơm, nếu như không có gương mặt này, tôi ngược lại muốn xem thử, anh Hào mà cô suốt ngày mở miệng gọi đó, liệu có còn nhìn cô nữa không.”
Mai Khánh Vân lật chăn ra bước xuống giường: “Diêu Lan Hạ, cô dám nói chuyện với tôi như thế, không sợ một câu nói của tôi, đá cô ra khỏi ngành y mãi mãi!”
“Trước lúc đó, cô Mai tốt nhất nên cung cấp máu và nước tiểu của mình trước, để bệnh viện điều tra rõ chuyện thuốc thang, nếu không, bệnh viện và cá nhân tôi đều sẽ lấy tội danh bôi nhọ mà kiện cô, tôi biết chỗ dựa của cô vững chắc, không sợ bị kiện ra tòa, có điều không sao cả, cái tôi có là thời gian, chúng ta xem ai hơn ai.”
Chân trần không sợ đi giày, Diêu Lan Hạ bây giờ cái gì cũng không có, cái gì cũng không sợ.
“Tiện nhân cô!”
Mai Khánh Vân giơ một tay lên muốn tát, Diêu Lan Hạ một tay bỗng giơ lên, giữ chặt cổ tay của cô ta, lại dùng tay hất ra: “Tôi từng cảnh cáo cô, đổi chiêu mới đi. Cô bây giờ cung cấp dịch thể liên quan, hay là đợi luật sự của tôi đến làm việc?”
Mai Khánh Vân bị cô chặn họng không nói lên lời, khóe môi run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Ánh mắt khẳng định của Diêu Lan Hạ không cho phép kháng cự, chuyện liên quan đến y đức của cô rất quan trọng, cô tuyệt đối không nhân nhượng, Mai Khánh Vân ở trên phương diện tình cảm chơi cô cô lười tính toán, nhưng trong công việc, cô ta đừng hòng hắt nước bẩn!
Cô mỉm cười: “Hoặc, tôi cho cô một phương án nữa, lập tức thanh minh với truyền thông, cô ăn đồ ăn linh tinh, dẫn tới cơ thể bỗng không thoải mái, tôi cho cô 10 phút.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ bắt đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bắt đầu tính giờ từ bây giờ.”
Mai Khánh Vân hận đến mức nghiến răng, nhưng Diêu Lan Hạ tung chiêu này, cô ta gần như không có đường phản kích, Lưu Nguyên Hào khi rời đi có thái độ gì cô ta nhớ rõ, không phải là lúc cứng đối cứng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Diêu Lan Hạ, từng ngón tay siết lại: “Alo, chị Bảo... nói với phóng viên, thuốc không có vấn đề, là em ăn nhầm đồ ăn... đừng hỏi nhiều như thế, làm theo những gì em nói... cúp máy đây!”
Nghe cô nói xong, Diêu Lan Hạ nhếch miệng khẽ mỉm cười: “Như này là đúng rồi, Mai Khánh Mai, cô tốt nhất thu nhiễm lại cho tôi, đừng có ở trước mặt tôi trở trò, có lẽ tâm trạng tôi tốt, chủ động nhắc đến chuyện ly hôn với Lưu Nguyên Hào thì sao, nhưng chọc tôi nổi điên, Mai Khánh Vân, vị trí mợ cả của nhà họ Lưu này, tôi thật sự không nỡ nhường đâu.”
“Cút! Cô cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!”
Ngón tay của cô ta chỉ về phía cửa phòng bệnh, tức giận đuổi người.
Diêu Lan Hạ nhìn quanh phòng bệnh, khẽ cười: “Phòng bệnh VIP tuy tốt, nhưng một người ở, cũng ất cô đơn nhỉ?”
“Cút! Cô cút cho tôi!”
Phớt lờ sự giận dữ của cô ta, Diêu Lan Hạ theo bước chân của mình mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi được vài bước, đứng ở cửa thang máy, cô có hơi mệt mỏi nhắm mắt, thật mệt, gần đây hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra chồng đống vào nhau, đều khiến lòng người mệt mỏi, khiến người ta chán ghét như thế.
Cô muốn kết thúc loại cuộc sống này, cô muốn cuộc sống bình yên.
Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện còn chưa có kết thúc.
Diêu Lan Hạ người còn chưa rời khỏi bệnh viện, điện thoại của mẹ chồng Vũ Trúc Ngọc đã gọi tới, Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi: “Mẹ...”
“Cô đang ở đâu?”