Cô Maggie chỉ vào một thùng nhựa xanh đầy ắp đồ đặt trước mặt Emma.
Cô ghé mắt nhìn vào trong và thấy mấy bộ váy tennis được xếp gọn gàng trong thùng thành một chồng.
Cô đưa tay định lấy chồng váy áo nhưng Nisha hất tay cô ra.
"Để tôi."Nisha quay về phía đội và bắt đầu gọi tên.
Từng cô gái bước ra giữa sân, Nisha trao cho họ đồng phục như một vị hiệu trưởng đang trao bằng tốt nghiệp cấp ba cho học sinh.Sau khi mọi cô gái đều đã nhận đồng phục và cô Maggie quay trở lại văn phòng huấn luyện viên, Nisha mới lấy bộ đồng phục cuối cùng trong thùng ra và trao nó cho Emma.
"Của cậu đây, Sutton."Emma mở chiếc váy ra và ướm thử vào người.
Tay áo chỉ dài khoảng một inch.
Phần thân áo không che hết bụng Emma.
Hoặc là ai đó đã sấy cho nó co lại, hoặc nó được thiết kế đặc biệt cho những chú lùn.
Mấy cô gái cười khúc khích.Gò má Emma nóng lên.
"Ừm...!có cái nào to hơn không vậy?"Nisha hất mái tóc đuôi gà ra sau vai.
"Tôi đã phát hết rồi, Sutton.
Đó là cái cậu xứng đáng nhận được vì đã không giúp tôi chuẩn bị đồng phục chiều hôm qua!""Nhưng...!hôm qua tôi không có ở đây." Emma phản đối.
Rõ ràng lúc đó cô đang ngồi trên chuyến xe buýt bốc mùi đến Tucson.Nisha khịt mũi.
"Vậy chắc người trông giống hệt cậu đến dự tiệc nhà tôi là người khác hả?" Cô chỉ vào bộ đồng phục nhỏ xíu.
"Thay đồ nhanh đi, đội trưởng! Cậu phải thể hiện tinh thần tập thể cùng chúng tôi chứ?" Nói rồi Nisha xoay hông đi ra khỏi phòng tập thể dục và hướng về phía sân tennis, vài cô gái nhỏ tuổi hơn đi theo sau cô.
Tiếng cười khúc khích ngày càng lớn dần, vang dội trong những vách tường của phòng tập thể dục.Emma cuộn chặt bộ đồng phục trong lòng bàn tay.
Chưa từng có ai ngang nhiên ức hiếp cô như vậy.
Nisha rõ ràng rất ghét Sutton.Tôi cũng nghĩ vậy.
Và điều đó khiến tôi thực sự lo lắng.Charlotte lại gần Emma, miệng cô ấy mím chặt thành một đường.
"Chúng ta không thể để yên cho nó vì đã đối xử với cậu như vậy." Cô thì thầm vào tai Emma.
"Cậu có đang nghĩ giống tớ không?"Emma nhìn Charlotte một cách trống rỗng."Chúng ta sẽ xử nó," Charlotte nói.
"Sớm thôi."Ngay khi Emma vừa về tới nhà sau buổi tập tennis, mùi hương của món bít tết, khoai tây nướng và bánh sừng trâu đã ngập tràn trong mũi cô.
Bà Mercer thò đầu ra cửa bếp.
"Về rồi à.
Vào ăn tối thôi con."Emma đưa tay cào mái tóc ướt.
Ngay bây giờ sao? Cô đã hy vọng có chút thời gian nghỉ ngơi trước khi ăn tối.
Có thể là lên lầu, cuộn người lại, tiếc thương cho người chị đã mất, rồi suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo...Cô thả túi tennis của Sutton ngoài đại sảnh rồi bước vào bếp.
Bà Mercer đặt một ly nước lên bàn trong khi ông Mercer khui một chai rượu rồi rót ra hai ly.
Laurel đã ngồi vào bàn và đang chơi đùa với cái nĩa.
Con bé tập tennis xong là về thẳng nhà, không hề có